hò chắc chắn là xuất phát từ lí do khác. - Tô Tần, chuyện này chẳng buồn
cười chút nào! - Vân Vy đứng phắt dậy cướp lấy điện thoại. Nhưng Tô Tần
đã nhanh chân né được. Vân Vy không may va phải cái bàn uống nước. Cái
cốc uống nước đẹp đẽ nghiêng đi, nước trái cây đổ hết ra người cô. Nước
trái cây màu đỏ chảy xuống cái váy trắng của Vân Vy. Cô vội vàng vớ lấy
khăn giấy ở trên bàn để lau váy. Cố gắng mãi mà vẫn không thể lau sạch
được vết bẩn trên đó. Cái váy này... thế là đi tong rồi! Vải trắng mà giữ
không cẩn thận, chỉ một vết bẩn nho nhỏ thôi cũng khiến cho nó mất đẹp.
Giờ thì hay rồi... trông chẳng khác gì một cái giẻ lau. Mới mặc có một
ngày... Chợt cánh tay của cô bị ai đó siết chặt. - Đi một cái mới! - Sau đó
không đợi cô kịp phản ứng, Tô Tần đã ném tiền lên bàn trả tiền cốc nước
rồi lôi xềnh xệch Vân Vy đi ra khỏi đó. - Tô Tần, bỏ em ra! - Được thôi, đợi
mua váy xong đã! - Em còn có chuyện, không đi bây giờ được! - Không
được. - Cô bị ấn ngồi vào trong xe, cánh cửa xe tự động khóa lại. Thực ra
cô nên gào to lên để cầu cứu, hoặc đe dọa anh ta sẽ gọi cảnh sát. Theo như
cô hiểu thì Tô Tần không bao giờ ép người khác làm những việc mà họ
không thích. Trong những kỉ niệm đẹp của cô và Giang Nhan, cũng có cả
Tô Tần trong đó. Nhưng bây giờ... Vân Vy ngẩn người nhìn Tô Tần ngồi
vào ghế lái, ánh mắt anh ta như vậy là có ý gì? Tô Tần khởi động xe. Vân
Vy mở cửa kính xe ra rồi gào lên: - Anh mà không thả em ra là em nhảy
xuống đấy! - Ánh mắt kiên quyết ấy không phải là đang đùa. - Vì ai? Vì
anh ta à? Những lời Tô Tần nói thật kì lạ, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy
ra nhỉ? Hiện tại sao quá khác biệt với quá khứ trong cô? Tất cả mọi người
đểu đã không còn ở yên tại vị trí cũ, ngay cả Giang Nhan và Tô Tần cũng
vậy. Điều đó khiến cho cô không thể nào thích nghi được. - Chuyện này
chẳng liên quan gì đến anh! - Thế sao? Sao em không hỏi vì sao anh quen
em? Sao không hỏi sao anh lại thích em? Sao không hỏi tại sao anh cứ bám
lấy em? Em không thấy tất cả những điều này là không hợp lí hay sao? Vân
Vy ngẩn người, đang định nói gì thì cánh tay cô đặt trên cửa kính đột nhiên
bị ai đó kéo mạnh. Chiếc xe lăn bánh trên những con đường phồn hoa. Vân
Vy bị ấn chặt xuống ghế. Mùi nước hoa nam thoang thoảng bay qua, toàn
thân cô cứng đờ. Nụ cười lại lần nữa hiện lên trên mặt Tô Tần: - Vân Vy,