dẫn trên bao bì. Giang Nhan đặc biệt thích ăn món Đậu phụ cay do Có lần
nhân lúc kí túc của Giang Nhan không có người, cô liền dùng cái nồi nhỏ
để làm món này cho anh ăn. Giang Nhan ăn xong, nhân lúc cô đang mải
rửa bát liền thơm trộm một cái lên má cô. Đôi môi anh thật nóng bỏng, đỏ
hồng như màu quả lựu, thoang thoảng mùi hương khiến cho cô chẳng bao
giờ quên được.
Anh nói: -Đợi khi nào chúng ta có nhà rồi em nhất định phải nấu cơm
mỗi ngày cho anh ăn!
Cô ngất ngây trong những lời nói ngọt ngào của anh, cho dù có bắt cô
phải liên tục nấu nướng cho anh ăn suốt cả ngày cô cũng cam lòng. Thế
nhưng cô vẫn cảnh giác hỏi: -Thế giả sử sau khi lấy nhau anh phải đi tiệc
tùng ở bên ngoài thì sao?-Nếu có thì cũng chỉ là số ít thôi mà!- anh cười
tinh nghịch.Thực ra cô muốn nghe anh nói rằng: -Thế thì khi về đến nhà
anh vẫn sẽ ăn cơm do em nấu!- nhưng cái đáp án này của cô là một đáp án
quá chuẩn mực và ít ai có thể trả lời được. Cô liền ngoảnh lại bôi xà phòng
trên tay lên mặt anh, coi như đó là một sự trừng phạt cho câu trả lời không
đạt chuẩn mực của anh.
Cô vẫn thích lần đầu tiên gặp mặt Giang Nhan. Sự cố chấp, điềm đạm
trên khuôn mặt anh giống hệt như một mặt biển lặng sóng nhưng lại ẩn
chứa một sức mạnh vô tận. Đôi mắt sáng của anh giống hệt như hai ngôi
sao trên mặt biển, nhấp nhánh tỏa ra những tia sáng long lanh. Cô không
dám đến gần anh, sợ sẽ bị cuốn vào trong đó mà không sao tự thoát ra
được. thế nhưng về sau cô không bao giờ có thể nhìn thấy vẻ mặt chăm chú
này của anh nữa. Nhưng giờ đây, Giang Nhan thỉnh thoảng vẫn đăm chiêu
như vậy nhưng cô đã mất đi cái quyền lợi được ngắm nhìn nó.
Vân Vy nhìn vào màn hình điện thoại, đột nhiên nhớ ra một cái tin
nhắn cô lưu ở trong điện thoại mà chưa gửi đi.