HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 189

lâu.

Ren bỗng nói đột ngột.

- Sao anh sao lãng viết lách thế? Có lần, em đã nghĩ anh có tài về mặt đó.

Một lúc lâu, Entơni trả lời. Câu hỏi của nàng đã đưa anh trở về với những

ngày thơ ấu ở trường Xtomhốc với Bôp Sotơ và đám lau sậy trong dòng
sông, với việc bị đuổi khỏi trường, với Uynơtơn, Piê Đuy Toa, Ren, cái chết
của mẹ và chiến tranh…

Đột nhiên, Entơni nói:

- Anh định viết một cuốn truyện về đời anh.

- Hay quá, sao lại không? - Ren vỗ tay. - Viết một cuốn truyện như thế,

anh sẽ có cơ hội hướng ý nghĩ vào những gì nhân đạo.

Entơni gật đầu. Nhưng anh sung sướng với quyết định này vì một lý do

khác. Cuốn truyện sẽ giúp anh kể với nàng dần dần và nhẹ nhàng về những
bóng đen lạ lùng trong đời anh. Anh sẽ viết về cuộc đời anh, về những năm
tuổi thơ, về tấn bi kịch trọn vẹn của dòng dõi. Và dần dần, nàng sẽ biết sự
thực, nó sẽ kỳ quái hơn bất cứ sự hư cấu nào; và sẽ là thử thách lớn lao nhất
đối với tình yêu của nàng. Anh cảm thấy nếu nàng biết được điều bí mật đó
từ lúc họ gặp nhau lần đầu tiên khi còn là những thanh niên mới lớn, thì
nàng sẽ chẳng bao giờ buông thả lòng mình để yêu anh. Nhưng ở trường
hợp này, tình yêu đã đi trước sự hiểu biết. Điều duy nhất có ý nghĩa, có tính
chất quan trọng hiện nay là mức độ sâu sắc của tình yêu đó, tình yêu của
nàng… khi nàng biết hết…

Và nếu tình yêu đó chứng tỏ đã đủ sâu sắc, thì những ngày tháng còn lại

trong đời họ, hai người sẽ thực sự thuộc về nhau.

Họ ngửi thấy mùi đất ẩm khi hai người rời khỏi các khối đá to lớn, đi

xuống những khoảng rừng dễ chịu hơn, thân mật hơn, có những lá thông
hơi trơn dưới đế giày da leo núi của họ.

- Nếu cuốn truyện của anh được xuất bản, - Entơni nói, - anh sẽ lấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.