HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 46

choáng váng nghe tiếng hét của cha:
- Tố Trinh, bộ em định giết luôn đứa con gái còn lại chăng?
- Hả? Bội Cầm, Bội Cầm,con có sao không?
Ông Vĩnh Tú cúi xuống đỡ Cầm. Giọng nói như nghẹn lại. Cầm vội gượng
đứng dậy, nàng ôm lấy tay, nói:
- Không, không sao đâu cha ạ. Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi... Cha đừng
lo, không có gì hết. Cha lo cho mẹ đi, để tự con lo liệu được.
Ông Vĩnh Tú đẩy con gái ra, định xem xét vết thương nhưng Bội Cầm đã
chụp lấy chiếc áo ngủ đắp lên không để cha nhìn thấy. Nàng cố gượng cười,
mặc dù lúc ấy tay tê buốt.
Sau cảnh đổ vỡ nhất là khi nhìn thấy máu, bà Tố Trinh hình như tỉnh lại đôi
chút. Bà ngồi thẳng lưng, mắt mở trừng trừng nhìn các mảnh vỡ trên đất,
nhìn Bội Cầm... Bà lẩm bẩm rất tỉnh táo:
- Bội Cầm, Bội Cầm! Con mới té ư? Có sao không, đến đây mẹ xem... Ồ!
Hình như có máu... Có máu...
Bội Cầm bối rối. Cầm nghi ngờ thái độ trầm tĩnh lo âu của mẹ nhưng Cầm
vẫn nói:
- Không sao đâu, chẳng sao đâu mẹ. Mẹ nằm xuống ngủ đi nhé. Để con dọn
dẹp.
Bội Cầm cúi xuống định dọn, nhưng ông Vĩnh Tú đã can ngăn:
- Để cho cha, con đi rửa vết thương và xức thuốc vào. Hôm nay con có giờ
dạy chứ?
- Dạ có! - Bội Cầm nhìn vào đồng hồ - Chết rồi! Đã bảy giờ, nếu không ra
đón xe buýt sợ sẽ trễ tiết thứ nhất mất.
Bội Cầm vội quay sang cha nói:
- Con không chuẩn bị kịp thức ăn sáng cho cha, một chút nữa cha nhờ chị
người làm lo hộ nhé. Bây giờ trễ giờ con rồi. Con phải xức thuốc và đi
ngay.
Hai tháng nay nhờ số tiền lương hậu hĩnh của luật sư Thanh trả cho việc
dạy kèm ở tư gia, Bội Cầm, đã kiếm được người làm, phụ công việc cho
cha. Bà này, mỗi buổi sáng tám giờ đến và mãi tám giờ tối mới về nhà. Bà
lo công việc lặt vặt trong nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.