HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 254

Giản Dao trầm tư trong giây lát. Khi cô ngoảnh đầu, thấy Bạc

Cận Ngôn đã ném tài liệu sang một bên, đeo cái chụp mắt đi ngủ.
Sau khi đọc tài liệu, cô liền cảm thấy bừng bừng khí thế. Không
biết Bạc Cận Ngôn đã có đáp án chưa?

Giản Dao chọc chọc vào cánh tay Bạc Cận Ngôn: “Hãy nói cho

tôi biết phát hiện của anh.”

Bạc Cận Ngôn vẫn tựa vào ghế, cất giọng lười nhác: “Tôi cần

ngủ một giấc. Em đừng quên sáng nay lúc em đang ngáy khò khò
với tư thế không khỏe mạnh, tôi phải xuống nhà đi mua đồ ăn
sáng cho em.”

Vừa định lên tiếng, Giản Dao đột nhiên đờ ra, hai má nóng

ran. Cô lén nhìn Phó Tử Ngộ ở ghế trên. Anh vẫn đang lái xe,
giống như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Bạc Cận
Ngôn. Trong xe trở nên yên tĩnh vô cùng. Bạc Cận Ngôn không
nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ. Giản Dao đành giả bộ điềm
nhiên như không, tiếp tục nói với Bạc Cận Ngôn: “Anh lên máy
bay rồi ngủ sau đi. Trên máy bay đông người, không tiện bàn bạc
công việc. Hơn nữa, nếu anh không cho tôi biết, lần sau làm sao
tôi phá được vụ án tương tự?”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô chợt có cảm giác không đúng.

Bạc Cận Ngôn tháo cái chụp mắt, nhìn Giản Dao chăm chú.

Vào thời khắc bốn mắt chạm nhau, anh cất giọng từ tốn: “Em nói
rồi đấy nhé!” Giọng của anh có phần đắc ý.

Giản Dao nói: “Tôi chỉ lấy ví dụ…” Bạc Cận Ngôn lại đeo cái

chụp mắt, không để ý đến cô nữa.

Lúc này, Phó Tử Ngộ đột nhiên lên tiếng: “Giản Dao, em xem

hôm nay tôi có “sáng” không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.