“Anh nói đi.”
Bùi Trạch đột nhiên cười khẽ một tiếng. Lần này Giản Dao có
thể nhận ra giọng nói phát ra từ bên kia phòng, nhưng cô không
biết vị trí cụ thể của anh ta.
“Em to gan thật đấy.” Bùi Trạch nói nhẹ nhàng. “Em có biết
người tiền nhiệm của em là Vương Uyển Vi không? Khí chất của
hai người rất giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt.”
Tim Giản Dao đập thình thịch.
Người ở phòng Khách hàng số 3 luôn giữ kín như bưng chuyện
về Vương Uyển Vi. Tất nhiên đó là do Doãn Tư Kỳ yêu cầu bọn họ
làm vậy, bởi vì nhân viên sử dụng ma túy và tự sát không phải là
chuyện vẻ vang gì. Vậy mà hôm nay Bùi Trạch lại chủ động nhắc
đến.
“Sao đột nhiên anh nhắc lại tới cô ấy?” Giản Dao hỏi bằng một
giọng trấn tĩnh. “Trước đây cô ấy là bạn gái của anh?”
Bùi Trạch đáp rất thản nhiên: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy
hai người giống nhau. Em đứng yên ở đó, đừng động đậy, tôi sẽ
ra ngoài ngay.”
Trong bóng tối vang lên tiếng động. Bùi Trạch dường như
đang kéo thứ gì đó, ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh lạch
cạch.
“Con người bình thường em nhìn thấy, em có ấn tượng…”
Giọng Bùi Trạch du dương đầy mê hoặc. “Thật ra không phải con
người thật của tôi.”
Giản Dao toát mồ hôi lạnh. Tim cô đập nhanh hơn. “Vậy sao?