Bạc Cận Ngôn không chịu đi, Giản Dao đành một mình đến khu
vực được cảnh sát tạm thời trưng dụng làm phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn cũng nằm trong trung tâm hội nghị, ở rất gần
chỗ cô. Giản Dao và cảnh sát Hoàng vào một căn phòng giám
sát. Bên trong có hai người cảnh sát mặc thường phục đang dán
mắt vào màn hình.
Giản Dao ngồi xuống trước màn hình, quan sát từng gương
mặt quen thuộc.
Lâm Vũ Huyên, Châu Tần, Thẩm Đan Vi, Tiền Dục Văn, Bùi
Trạch. Bọn họ được sắp xếp vào những căn phòng riêng rẽ. Cảnh
sát đang tiến hành lấy lời khai. Ai nấy đều suy sụp tinh thần. Chỉ
duy nhất Bùi Trạch vẫn tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt như không hề
bận tâm.
Giản Dao nhớ lại những lần tiếp xúc với anh ta, chỉ thấy phản
cảm, cô đột nhiên rùng mình.
Khi cảnh sát đưa bản ghi chép lời khai của những người khác
đến trước mặt Bùi Trạch, biểu cảm trên gương mặt anh ta không
còn thản nhiên và kiêu ngạo mà lộ vẻ hung dữ và khốn quẫn.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Anh nói hay không đều không thể thay đổi sự thật anh là
hung thủ giết người.” Nhân viên cảnh sát lên tiếng. Bùi Trạch im
lặng trong giây lát rồi hỏi người cảnh sát: “Tội giết người thì bị xử
như thế nào?”
Nhân viên cảnh sát trả lời: “Hình phạt cụ thể phải đợi phán
quyết của tòa án. Bây giờ đối với anh, thành thật sẽ được hưởng
khoan hồng, quanh co sẽ bị xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.”