Cảnh sát bên cạnh im lặng, Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm chị ta, nói:
"Đúng vậy, tôi biết."
Giản Dao đột nhiên cảm thấy buồn bã vì một câu tôi biết này của anh.
Tạ Mẫn dùng bàn tay đầy máu tươi cầm tay Bạc Cận Ngôn, nói: "Xin
cậu...Bạc Cận Ngôn...Cậu nói cậu sẽ rửa sạch nỗi oan...tìm được xương cốt
của con gái tôi...an táng cùng một chỗ với tôi..."
"Được." Bạc Cận Ngôn nói, "Chị Tạ Mẫn, tôi hứa với chị."
Một lát sau, Bạc Cận Ngôn đứng lên. Nhóm cảnh sát vây lại, kiểm tra
mạch đập của Tạ Mẫn đã ngừng. Phương Thanh đứng phía sau bọn họ,
không di chuyển.
Bạc Cận Ngôn xoay người, giữ vai Giản Dao. Hai người nắm tay đi ra
khỏi vòng vây. Ngẩng đầu nhìn lên trời đã tối đen, có một vì sao sáng lên ở
phía chân trời. Ánh sáng trong suốt dường như đang ngóng nhìn mặt đất,
ngóng nhìn cuộc sống yên tĩnh.