HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 307

Rốt cuộc thằng nhóc Kha Thiển này...đang chơi trò gì?

Người chuyên nghiệp nhất còn có thể là ai chứ? Năm đó Kha Thiển là á

quân cuộc thi, cô là quán quân.

An Nham lái xe tới dưới lầu ký túc xá nữ đại học Dân Sinh. Lấy di động

ra, gọi cho Cố Bàng Bàng, tắt máy, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ mới phát hiện
lúc này là ba giờ rạng sáng. Vốn là đến nhờ người hỗ trợ, nửa đêm đánh
thức quản lý kí túc xá và bạn học Cố Bàng Bàng thì không ổn chút nào. Dù
sao Phương Thanh cũng đang thúc đẩy đầu bên kia, An Nham suy nghĩ một
chút, quyết định đợi đến bình minh. Cậu tựa vào trong xe ngủ gật. Không
biết thời gian trôi qua bao lâu. Cửa kính xe cũng không đóng hết hoàn toàn,
hơi thở mát lạnh khẽ tiến vào, phất qua mặt An Nham, hơi ngưa ngứa.
Trong mơ hồ có người khẽ gõ cửa kính xe: "Cốc cốc...cốc cốc..."

An Nham mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mộc xinh đẹp của Cố Bàng

Bàng. Cô xoay người đứng ở ngoài xe, trên vai vắt khăn mặt, áo ngắn tay
quần đùi giày thể thao, hiển nhiên là đang chạy thể dục buổi sáng. An
Nham lập tức ngồi dậy, mở cửa xe đi xuống. Mặt Cố Bàng Bàng hơi đỏ, cúi
đầu nhìn chân mình nói: "Anh cảnh sát đến tìm em sao?"

An Nham không hiểu rõ ràng mình đã cho cô danh thiếp, nhưng tại sao

cô vẫn gọi mình là anh cảnh sát, nhưng lọt vào trong tai cũng không tệ lắm.
Cậu "ừ" một tiếng, cánh tay chống lên cửa xe, nhìn cô hỏi: "Anh muốn hỏi
em một chút, trong biểu diễn có dùng mưu kế, thủ thuật che mắt gì không?"

Cô Bàng Bàng: "..." Vẻ mặt ngơ ngác.

An Nham nhìn bộ dáng của cô, bỗng nhiên muốn cười, sau đó nở nụ

cười.

Cố Bàng Bàng: "Này, anh cười gì thế?"

An Nham nhếch miệng: "À...không cười."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.