HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 330

Giản Dao vốn đang nhìn ngoài cửa sổ, nhận thấy ánh mắt của anh ta,

nghi hoặc hỏi: "Lạc đại ca, anh nhìn em làm gì thế? Có chuyện gì sao?"

Lạc Lang quay đầu đi, mỉm cười, không nói chuyện. Giản Dao cũng im

lặng nhìn về phía trước. Nhưng sự im lặng chỉ là bề ngoài, còn sự nhạy bén
cất sâu vào trong đáy mắt. Vừa rồi tại sao cô lại nhìn thấy trong mắt Lạc
Lang có sự đau thương kín đáo chợt lóe qua? Chẳng lẽ không chỉ là đồng
hương? Trước kia cô từng gặp anh ta rồi sao? Tại sao người đàn ông này lại
dùng ánh mắt như vậy nhìn cô cơ chứ?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã có thể trông thấy bóng dáng khu

công nghiệp hoạt hình ở phía trước. Cách nhà của Kha Thiển không còn xa
nữa.

Phó Tử Ngộ ở trong một cao ốc, Bạc Cận Ngôn có chìa khóa. Bấm

chuông cửa, không có ai ra mở. Bạc Cận Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa,
trời đã tối, bên trong u ám. Bạc Cận Ngôn bật đèn, cả căn phòng sáng
trưng, nhưng không thấy có bóng dáng ai. Anh từ từ đi vào trong.

Phòng khách thoạt nhìn không có gì khác thường, tất cả mọi thứ đều ở

đúng vị trí vốn có. Trên mặt đất cũng rất sạch sẽ, trên bàn còn để chiếc cốc
uống nước của Phó Tử Ngộ. Đối diện để một chiếc cốc thủy tinh trống
không. Chiếc bàn đã có dấu vết từng dịch chuyển.

Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh như nước, cao giọng gọi: "Tử Ngộ? Tử

Ngộ?" Vẫn không có ai trả lời.

Bước chân anh nhẹ như gió, đi về phía phòng ngủ. Tấm rèm trong

phòng ngủ được kéo xuống, không có chút khe hở. Chăn không gấp, để lộn
xộn trên giường. Bạc Cận Ngôn nhìn mấy lần, lấy găng tay ra đeo vào, cầm
một sợi tóc thuộc về phụ nữ ở trên gối. Anh lặng lẽ nhìn mấy lần, thả lại
chỗ cũ. Đi vòng quanh giường, từ từ đi đến trước cửa sổ, chợt sững người.
Máu, trên mặt đất có máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.