HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 336

khoảng hơn 20 cái, từ bờ vai, cánh tay, lòng bàn tay, đùi, mắt cá
chân...Đinh đóng vào vách tường ở phía sau. Máu chảy theo đinh xuống
đất. Lúc này Kha Thiển đang mặc bồ đồ màu trắng cậu ta thích nhất, giữa
mi tâm có một nốt ruồi đỏ, tựa như con dơi màu đỏ trong bóng đêm, yêu dị
đáng sợ. Trong tay phải cậu ta còn cầm di động đang kết nối. Không cần
phải nói cũng biết là có người nhét vào.

Phương Thanh và An Nham ngẩn người, nhất thời quên cả di chuyển.

Kha Thiển ngẩng đầu nhìn bọn họ cũng giật mình. Kỳ quái nhất là sắc

mặt cậu ta thoạt nhìn cũng không quá thống khổ, đôi mắt khẽ híp vào,
nhưng tinh thần vô cùng hoảng hốt. Vì thế Phương Thanh lập tức nhận ra
cậu ta bị bỏ thuốc.

"Đã xảy ra chuyện gì? Kha Thiển!" Phương Thanh vội vàng hỏi, đồng

thời cảnh giác giơ súng về bốn phía, nhưng trong phòng không có bóng
người, bên ngoài phòng tối đen, làm sao thấy được ai.

Một giọt nước mắt chảy xuống trên mặt Kha Thiển, như thể cậu ta dùng

hết chút tàn hơi cuối cùng, hét lên: "Anh cảnh sát, đi ra ngoài, mau đi
ra...Chạy đi!"

Phương Thanh và An Nham cùng sững người.

Thời gian giống như ngừng lại.

Khuôn mặt bi thương mà hoảng sợ của Kha Thiển ở ngay trước mắt,

cùng với tiếng hét hoảng hốt, Phương Thanh dường như thật sự nghe thấy
trong phòng có tiếng "tích, tích..." đếm giờ.

An Nham còn chưa hiểu ra chuyện gì, Phương Thanh dùng hết sức lực,

nhanh như điện xẹt, kéo lấy An Nham, lao từ cửa sổ gần nhất ra ngoài.

Trời long đất lở, tiếng nổ bùng phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.