HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 338

nhưng cô không thể nghe thấy gì hết. Bọn họ nằm trên cỏ. Cả người bọn họ
đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, không biết là sống hay chết.

Giản Dao bật khóc, nhìn đồng bọn từng cùng kề vai nằm ở nơi đó, nỗi

đau khôn cùng, giống như móng vuốt to lớn trong bóng đêm bắt lấy cô. Cô
ngã xuống, bò đến bên cạnh bọn họ, "Phương Thanh...An Nham..." Cô
khóc nức nở, nhưng bọn họ không hề nhúc nhích, cô cũng không nghe thấy
gì hết.

Cô ôm lấy An Nham gần mình nhất, muốn kéo ra ngoài. Một người từ

phía sau ôm chặt lấy cô, muốn kéo cô ra khỏi hiện trường. Giản Dao hoảng
sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng thân thiết của Lạc Lang, anh
ta không ngừng nói gì đó. Giản Dao đẩy anh ta ra, nhưng không thể đẩy
được. Sau đó tiếng nói của anh ta cuối cùng đã xuyên qua màng tai cô,
truyền vào trong lỗ tai: "Giản Dao! Đi thôi! Nơi này nguy hiểm lắm! Mau
đi thôi! Đừng ở lại đây! Đi theo anh! Đi!"

Giản Dao lại khóc: "Không! Em phải cứu bọn họ, em không thể để bọn

họ ở lại nơi này! Lạc Lang, gọi điện thoại, mau gọi điện thoại tìm trợ giúp!
Gọi cho Cận Ngôn, gọi cho Cận Ngôn đi!" Nước mắt của cô không ngừng
rơi xuống, nhưng vẻ mặt của Lạc Lang càng dứt khoát hơn so với cô, ôm
lấy cô kéo ra bên ngoài.

Nhưng mà có một bóng người. Một bóng người xa lạ đứng ở trước mặt

bọn họ.

Ngọn lửa ở phía sau còn đang bùng cháy, bãi cỏ lộn xộn. Lạc Lang ôm

lấy Giản Dao ngẩng đầu. Giản Dao cũng nhận ra người trước mắt mang
mục đích không tốt đến.

Hắn mặc một chiếc áo hoodie, đầu đội mũ lưỡi trai, cúi đầu. Trong bóng

tối không thấy rõ mặt hắn, vóc dáng rất cao, nhưng có thể nhìn thấy sợi tóc
vàng lộ ra ngoài mũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.