HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 367

Anh mù một ngày, em coi như mình cũng mù một ngày.

Anh mù đến già, em cùng anh chạm vành tóc mai.

Dường như có một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống mặt cô. Trong

căn phòng mờ tối, Giản Dao không ngẩng đầu, coi như hoàn toàn không
phát hiện ra.

"Tử Ngộ...tìm được chưa?" Anh chậm rãi hỏi.

Trong lòng Giản Dao đau đớn: "Tìm được rồi."

Anh không hỏi thêm gì nữa.

"Giản Dao, anh muốn yên tĩnh một mình một thời gian." Anh nói.

Giản Dao không nói gì. Chiếc nhẫn trên tay lặng lẽ phát ra ánh sáng

trong bóng tối. Tựa như trái tim anh đã mất đi.

Bạc Cận Ngôn rời đi là vào một buổi chiều mấy ngày sau đó. Khi Giản

Dao trở về từ cục báo cáo công việc, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng,
chăn đệm được gấp gọn gàng. Giản Dao không nói câu nào, sắc mặt tái
nhợt. Cô tìm khắp tất cả các phòng bệnh trong bệnh viện, cho đến khi xác
định anh đã thật sự rời xa cô. Cùng rời đi với anh còn có An Nham vừa mới
xuất viện. Hai người đàn ông này giống như hai giọt nước biến mất trên thế
giới này không muốn để cho ai biết. Cuối cùng, Giản Dao tìm được một
bức thư để dưới gối. Cô ngồi ở trước cửa sổ, gió thổi tung tấm rèm, mặt trời
ngả về tây, nhìn bức thư do chính tay Bạc Cận Ngôn viết.

"Giản Dao,

Anh muốn rời đi một thời gian.

Anh từng vô cùng kiên định tin tưởng chính nghĩa. Cho đến hiện tại,

niềm tin ấy vẫn không thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.