HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 383

dài vẫn còn hơi lộn xộn. Trong nháy mắt Phó Tử Ngộ như trở về năm đó,
cô gái của anh yếu đuối đắc ý, ngồi trên áo sơ mi của anh, chải đầu.

Tự làm khó mình. Hóa ra lúc này trong lòng như mưa trút xuống, gọi là

tự làm khó mình. Anh đi qua, ôm lấy cô từ đằng sau. Hàn Vũ Mông không
nhúc nhích, chỉ khẽ nắm cánh tay anh. Anh đột nhiên khí huyết dâng lên,
đẩy ngã cô xuống giường, điên cuồng hôn. Hàn Vũ Mông thấy rõ sắc trời
ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn thấu màu trong mắt anh. Ánh mắt anh luôn
trong suốt như nước sông, nhưng lúc này trong đó lại như cất giấu cả thế
giới. Từ khi cô trở về từ thế giới kia, anh luôn nhìn cô, bao dung cô, nghe
lời cô, không làm cho cô sợ hãi.

Cọ sát một lúc, hai người mới đi ăn sáng. Cô nói: "Ngon quá."

Phó Tử Ngộ mỉm cười: "Thật không? Anh cũng rất nhớ năm ấy vừa lên

đại học, em nướng pizza hải sản cho anh, chúc mừng anh vào đại học." Hàn
Vũ Mông nhìn anh, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Anh luôn cười dịu dàng
bình tĩnh như thế, giống như hoàn toàn không biết bất cứ khủng hoảng nào.

Ăn sáng xong, trời mới sáng hẳn. Phó Tử Ngộ đề nghị ra ngoài đi dạo.

Đây cũng là lần đi dạo duy nhất sau khi hai người gặp lại. Lúc đầu Hàn Vũ
Mông hơi do dự, nhưng nhìn ánh mắt mong muốn của anh, cô không từ
chối được. Tay Phó Tử Ngộ như vô tình lướt qua lỗ tai cô, chạm vào làn da
mềm mại sau tai. Nơi đó quả thực có một máy nghe lén mini. Cơ thể Hàn
Vũ Mông khẽ run lên, anh chỉ quay đầu đi, sau đó giữ vai cô.

Đang vào ngày hè, lá sen bên hồ trong tiểu khu xanh biếc như gợn sóng

ánh vào trong mắt bọn họ. Đi dạo bên hồ một lát đã cảm thấy hơi nóng.
Trời cũng đã sáng, người bán hàng rong đã xuất hiện. Anh đi mua kem cho
cô ăn. Hàn Vũ Mông cầm que kem, nói: "Đã lâu em không ăn kem vị trà
xanh rồi."

Phó Tử Ngộ hỏi: "Thật sao? Vậy ở đó em ăn vị gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.