anh ta bị bệnh tâm thần biến thái tích tụ nhiều năm, ngay cả Giản Dao qua
lại lâu ngày cũng không nhận ra...
Nhưng mà tha thứ sao?
Vào khoảnh khắc anh ta đi đến bước đường cùng, cầu xin tha thứ với tội
anh ta gây ra cho cha cô.
Họng súng Giản Dao hơi run run. Từng cơn lạnh từ trong trí nhớ xâm
nhập vào ngực. Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh
như phát hiện ra tâm tư cô, chỉ lặng lẽ nói: "Làm theo ý em đi."
Nước mắt tràn vào hốc mắt, Giản Dao lại nhìn về phía Lạc Lang. Lạc
Lang cũng chăm chú nhìn cô.
"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh." Giản Dao từ từ nói, "Vĩnh
viễn cũng không thể." Trong lòng cô chẳng hiểu sao có một thanh dao cùn
từ từ cứa vào.
Sắc mặt Lạc Lang trắng bệch, hoảng hốt cứng ngắc như một bức tượng.
Sau đó anh ta mỉm cười, nụ cười vô cùng chát chúa hoảng sợ. Anh ta cúi
đầu xuống, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống: "Anh biết rồi...Anh biết
rồi...Anh biết rồi..."
Anh ta không ngừng nói những lời này, rõ ràng tinh thần đã gần như sụp
đổ. Đột nhiên, trong mắt anh ta nổi lên sự lạnh lẽo. Giản Dao rùng mình,
định quát dừng lại: "Không được cử động!" Đã không còn kịp, Lạc Lang dù
đang bị trọng thương lại vô cùng nhanh nhẹn, xoay người nhảy xuống vách
núi.
Đây là vách núi dựng đứng, sâu và đen không thấy đáy, có gió thổi vù
vù.