HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 72

đã mất mấy ngày. Ông là một kĩ sư nhà máy địa phương. Lúc này mặc một
chiếc áo khoác cũ, quần âu, giày da, ngồi trong phòng khách đội cảnh sát
hình sự, hai mắt đỏ bừng, dữ tợn lại tiều tụy.

Giản Dao nhìn thấy bộ dáng của ông cũng cảm thấy lòng chua xót. Mặc

dù phải dùng những lời lẽ ấm áp để động viên, nhưng ai có thể chịu thay
được nỗi đau mất con cho ông đây?

Hai tay Phó Đại Phàm để hết vào trong tóc, vừa rồi cuối cùng ông đã

thấy được thi thể con trai, bây giờ vẫn còn đang run rẩy. Ông không thể tin
được con trai đã không còn trên cõi đời. Đứa con ông ngậm đắng nuốt cay
sinh ra, thông minh, bướng bỉnh, nhưng khiến ông kiêu ngạo. Ông biết con
mình cũng không phải là người ngoan ngoãn. Tuy điều kiện kinh tế gia
đình bình thường, nhưng từ nhỏ ông chưa bao giờ bạc đãi con, thậm chí
còn chiều chuộng con hơn. Sau khi con trưởng thành, không còn gần gũi
với cha mẹ. Sau khi học đại học, nghỉ hè và nghỉ đông cũng hiếm khi trở
về, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại, ngoài lúc xin tiền sinh hoạt. Sau khi đi
làm, mỗi lần gọi điện thoại về cũng chả nói được mấy câu, nhưng đó là đứa
con ông thương yêu nhất, là cốt nhục duy nhất trên đời này của ông. Chỉ
cần con có thể hạnh phúc, người làm cha mẹ như ông bằng lòng đánh đổi
tất cả.

Nhưng con mất rồi, cái chết vừa thê thảm vừa đau đớn, chỉ còn một

đống máu thịt trả lại cho cha mẹ.

Nước mắt Phó Đại Phàm không ngừng rơi xuống.

Giản Dao khẽ nói: "Chú à, chú giữ gìn sức khỏe. Chúng cháu nhất định

bắt được hung thủ."

Phó Đại Phàm lại khóc rống lên, ngẩng đầu nhìn cô: "Hung thủ? Nghe

nói hung thủ là một kẻ tâm thần, tôi nghe các cô và mấy người đi đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.