HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 73

đều nói thế, nhưng các cô là cảnh sát sao lại để cho kẻ tâm thần đi giết
người chứ? Sao ngay cả một kẻ tâm thần còn không bắt được? Tại sao?"

Ông lập tức nhào về phía trước, Giản Dao lùi lại hai bước. Hai cảnh sát

bên cạnh vội tiến lên ôm lấy người cha cảm xúc kích động. Mặt Giản Dao
hơi trắng bệch, cũng hơi khó chịu. Người cảnh sát bảo cô tránh đi một lúc,
cô liếc nhìn Phó Đại Phàm thống khổ tuyệt vọng, xoay người rời đi.

Buổi tối, cây yên gió lặng.

Giản Dao đứng ở hành lang cục cảnh sát, nhìn núi và thành cổ yên tĩnh.

Cô lại nhớ tới cha mình, cho dù hiện tại cô sắp không còn nhớ rõ khuôn
mặt ông nữa. Khi đó là năm, sáu tuổi, chỉ nhớ mơ hồ, cánh tay cha mạnh
mẽ, phù hiệu cảnh sát tỏa sáng, cảnh phục thẳng thớm. Ông ôm cô cười,
thường từ đêm khuya thậm chí rạng sáng ông mới trở về, cả người đầy mồ
hôi, nhưng vẫn không quên cúi đầu hôn cô và em gái nằm trên giường.
Thỉnh thoảng cô sẽ bị đánh thức, chìa tay gọi cha, sau đó nhìn thấy ông dịu
dàng cười.

Hốc mắt Giản Dao lập tức ẩm ướt.

Máu đầy đất, xác chết đầy vết chém, rên rỉ đau đớn, dường như lướt qua

hiện lên trước mắt cô. Cuối cùng là lời căn dặn khẽ khàng của cha: "Giản
Dao, cha giao cho con nhiệm vụ, mang em gái trốn ở bên trong, nhất thiết
không được ra, không được phát ra tiếng."

Việc đời luôn thay đổi, thế gian luôn có tội ác. Luôn có người canh giữ

bên cạnh nhân gian bình thường. Cha cô, Cận Ngôn và cô cũng vậy.

Giản Dao cúi đầu, lấy di động ra gọi cho Bạc Cận Ngôn. Di động chỉ

mới đổ một hồi chuông đã có người bắt máy.

"A lô?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.