HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 87

"Bà Bạc không cần đi ngủ một lúc sao?" Anh nói, "Thiếu giấc ngủ sẽ

không tốt cho làn da mềm mại của em. Chuyện còn lại là của cảnh sát."

Giản Dao nhìn anh: "Em làm gì có tâm tư để đi ngủ chứ. Anh mau đi

khám bác sĩ đi."

Bạc Cận Ngôn sờ cổ mình: "Ghê đến vậy sao?" Hơi đăm chiêu, nở nụ

cười: "Có phải rất có...mùi vị đàn ông hay không?"

"...Lập tức! Đi khám bác sĩ ngay!"

Phòng y tế ở ngay dưới lầu, trong căn phòng yên tĩnh, bác sĩ xoa chút

thuốc trên cổ Bạc Cận Ngôn, lại dặn anh trong vòng mấy ngày chỉ được ăn
thức ăn lỏng, thả tay anh ra, vết thương bên hông cũng đã được xoa thuốc,
rồi đi ra ngoài. Lúc này mặt trời đã lên cao, trong phòng sáng trưng ấm áp.
Bạc Cận Ngôn tựa vào giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Giản Dao ở bên
cạnh nhìn anh một lát, khẽ sờ cổ anh một chút. Anh mở to mắt nhìn cô.

"Đau không?" Cô khẽ hỏi. Thật ra anh luôn biểu hiện bộ dáng tỉnh bơ

như thường, nhưng khi côn nhìn thấy rõ ràng vết thương đáng sợ kia, còn
cả giọng nói đột ngột biến mất trong điện thoại, trái tim lại đau đớn, nghĩ
lại mà vẫn còn sợ.

"Hơi đau." Anh đáp.

Giản Dao đột nhiên bực bội, quay đầu đi không để ý tới anh. Lúc đầu

anh hơi đờ người, sau đó kéo tay cô. Không phản ứng. Qua mấy giây lại
kéo lần nữa.

"Bà Bạc?" Anh khẽ gọi, "Em tức giận."

Còn cần anh phải nói ra sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.