HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 95

Lời này đánh trúng vào lòng Phó Đại Phàm, ông ta hơi sững sờ. Ai ngờ

vừa quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Diêu Viễn Qua, ánh mắt kia âm
trầm đáng sợ. Phó Đại Phàm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh tỏa khắp người,
nghẹn ngào nói: "Tôi không quan tâm được nhiều như vậy! Tôi đi tù thì đi
tù, thằng bé đã chết, mẹ nó cũng không sống nổi nữa, để cho bà ấy cùng
chết đi! Cả nhà cùng chết đi! Có đứa trẻ này chôn cùng!"

Trong lòng Giản Dao hoảng hốt, nhưng nhất thời cũng không có cách

gì. Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn lạnh lùng mở miệng: "Ông cho rằng như
vậy là anh hùng sao? Chính là đang báo thù thay cho con mình sao? Hung
thủ giết con ông bây giờ còn đang chạy trốn bên ngoài. Ông thân là đàn
ông, tìm một đứa trẻ 5 tuổi báo thù, hành vi này có khác gì với hung thủ
chứ? Cho nên ông muốn đứa trẻ này trở thành Phó Vĩ thứ hai sao?"

Ánh mắt Phó Đại Phàm chấn động, tay cũng mềm nhũn ra, con dao

trượt đi nửa tấc. Đúng lúc này, Phương Thanh sớm đã đứng ở bên ngoài
bức tường phía sau Phó Đại Phàm đánh bọc sườn. Anh ta thấy thời cơ đã
đến, nhảy xuống, nhưng không có chút tiếng động nào, lập tức bổ nhào về
phía Phó Đại Phàm. Úp người, bẻ tay, cướp dao, còng tay, động tác liền
mạch dứt khoát, vóc dáng Phó Đại Phàm cao như vậy mà không có một
chút cơ hội nào để phản kháng, cứ thế bị bắt gọn. Giản Dao nhanh chóng
chạy lên ôm lấy đứa trẻ. Minh Nguyệt khóc rống, đón lấy đứa trẻ. Phương
Thanh dùng một tay giữ lấy Phó Đại Phàm ép vào tường, nhất thời cũng
không biết nói gì với ông ta, chỉ trầm giọng nói: "Theo chúng tôi về cục
cảnh sát."

Nước mắt Phó Đại Phàm tuôn trào.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao im lặng đứng ngoài.

Đúng lúc này, Diêu Viễn Qua đột nhiên lao đến, kéo áo Phó Đại Phàm,

đấm ông ta: "Mợ nó, mày dám hại con tao! Mợ nó mày không muốn sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.