HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 462

"Năm đó, Tiểu Vương của đồn cảnh sát dẫn theo một cặp vợ chồng

trung niên lại đây, nghe nói hai người đều là giảng viên, bởi vì không thể
sinh con, cho nên muốn nhận nuôi một đứa bé." Giọng nói của Diêu viện
trưởng vang lên bên tai Tô Hàng, "Có lẽ do là phần tử trí thức nên họ đặc
biệt coi trọng năng lực học tập của tụi nhỏ, lúc ấy thành tích của con là tốt
nhất, Trần tiên sinh Trần thái thái cũng đã nói muốn nhận nuôi con."

"Sao con lại không hay biết gì?" Tô Hàng hỏi.

"Các con đều là những đứa trẻ đã từng bị vứt bỏ, trước khi mọi chuyện

đã hoàn toàn chắc chắn, dì cũng không dám nhiều lời, nếu cuối cùng không
thành, dì sợ các con lại một lần nữa có cảm giác bị vứt bỏ."

"Vậy vì sao cuối cùng lại nhận nuôi Tiểu Lượng?"

"Có lẽ là do duyên phận." Diêu viện trưởng nói, "Lúc đó dì vốn đang

dẫn Trần tiên sinh và Trần thái thái đến phòng tìm con, kết quả khi ấy con
không có ở đó, ngược lại lại gặp Tiểu Lượng. Tiểu Lượng thấy Trần thái
thái trông giống mẹ của nó, liền một hai đưa vật mà mẹ nó để lại cho Trần
thái thái, nên Trần thái thái nói là có duyên phận với Tiểu Lượng, lập tức
thay đổi chủ ý."

"Vật mà mẹ cậu ta để lại? Là cái gì ạ?" Tô Hàng hỏi.

"Hình như là vòng cổ hay là gì đó, nhớ không rõ lắm, chỉ biết là một

sợi dây."

Tô Hàng không muốn suy đoán Tiểu Lượng mới tám tuổi khi ấy có

phải là cố ý hay không, nhưng đây thật giống như một câu chuyện cười.

"Cộp cộp!"

Tô Hàng hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, thấy Trầm Khê đang gõ vào cửa

sổ xe, hắn vội vàng mở cửa bước xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.