cảm đối với người cha Tô Bách Niên này.
Nếu không thì sau khi Tô Hàng tiếp quản Tô thị sao lại để phần cho
Tô gia 8% cổ phần, biết công ty Tô Bách Niên mới mở ở bên ngoài dựa hơi
hắn tìm kiếm quan hệ lại trước giờ chưa từng ngăn cản. Tuy hắn không
thích Tô gia, nhưng lúc nào cũng để lại một phần đảm bảo cho họ, chỉ là
người Tô gia không hề biết đủ là gì.
Nghĩ đến đó, Trầm Khê đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái.
"Vào đi." Giọng điệu nam nhân nhàn nhạt mà lạnh lẽo, loại ngữ khí
này khiến Trầm Khê vừa quen thuộc vừa xa lạ, xa lạ là vì đời này hắn chưa
từng nói chuyện với cô như vậy, quen thuộc là vì đời trước thường xuyên
nghe thấy.
Trầm Khê đẩy cửa ra, lại nhẹ nhàng khép vào, trong văn phòng hình
như đã được dọn dẹp, nhìn không ra dấu vết từng bị đập phá.
"Sao lại không... Tiểu Khê?" Tô Hàng phát hiện là Trầm Khê tới, lập
tức vừa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đứng dậy khỏi ghế, "Sao em lại đến
đây?"
"Nhớ anh." Trầm Khê cười trả lời.
Tô Hàng vui vẻ bỏ cây bút trong tay xuống, từ sau bàn làm việc đi ra,
hắn đứng trước mặt Trầm Khê, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể
thuận theo bản năng kéo vợ mình vào trong lồng ngực.
Dường như mỗi lần hắn nản lòng nhụt chí, Trầm Khê đều sẽ đúng lúc
xuất hiện trong sinh mệnh hắn.
Giống như khi còn bé, vào lúc hắn bị vứt bỏ, phải trải qua cuộc sống
ăn không đủ no ở cô nhi viện, có một cô bé sẽ nhảy múa bán manh* cho
hắn dép lê.