Ở lớp ngoại ngữ ban đêm của chúng tôi, Vân nhỏ tuổi nhất lớp, đang là
học sinh phổ thông, nên bị chúng tôi gọi là bé Vân, còn chúng tôi những
camarades (bạn học) của em thì kẻ là sinh viên, người đã đi làm. Điều nổi
bật của Vân không phải vì em nhỏ nhất mà vì em luôn năng nổ, thông minh
và rất... xinh. Bọn con trai mới lớn trong lớp rất thích ngắm nhìn Vân và
đều ao ước được kết bạn với em (theo nghĩa người lớn). Tôi và thằng Dũng
có lợi thế hơn mọi người. Còn so giữa tôi và nó thì tôi... may mắn hơn vì đã
lẹ miệng làm quen với Vân trước nó nên Vân dành tình cảm cho "anh
Khoa" nhiều hơn "anh Dũng" (Tôi chắc thế). Tôi là sinh viên Kinh tế, còn
Dũng đang học Bách khoa. Cả hai đều ngang tuổi và cũng ở năm thứ hai
của đại học. Nếu nói về ngoại hình diện mạo thì... để coi. Dũng có khuôn
mặt khôi ngô hơn tôi, nhưng phải cái tội không được cao. "Địch thủ" của nó
không đẹp trai bằng, nhưng lại có một thân hình cường tráng nhờ thừa
hưởng những gien di truyền của người cha Hercule. Điểm khiếm khuyết
duy nhất của hai chúng tôi giữa thời đại tân kỳ này là còn đi xế điếc, trong
khi Vân sang trọng ngồi DD do mẹ chở đi học.
Tuy ngấm ngầm ganh đua và gọi nhau là "địch thủ" nhưng bề ngoài hai
đứa vẫn thân thiết và vẫn chưa dám hó hé gì. Nhìn đôi mắt tròn sắc nét, cái
miệng nhỏ lúc nào cũng mở sẵn chuẩn bị đớp chát, đố thằng nào dám gan
trời nói lời "đường mật". Cô bé lanh khủng khiếp, chưa bao giờ chịu thua
các anh.
Tan học, Dũng và tôi rất ngạc nhiên khi thấy Vân đi ra lối nhà giữ xe. Tôi
chạy theo hỏi:
- Mẹ không rước em sao?
- Dạ, không! - Vân lắc đầu mỉm cười vẻ bí mật - Em lớn rồi chứ bộ, với
lại mẹ đâu có thời gian nhiều để đưa rước em hoài. Từ bữa nay em đi xe
đạp.