HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC - Trang 153

Hà bực bội đưa tay sửa gọng kính. Và như thói quen, những lúc thế này

tự dưng nó... buồn tiểu. Hà đứng dậy dợm bước.

- Em đi đâu?

- Tôi muốn đi toilette - Hà cương quyết nói bằng tiếng Pháp.

- Nói tiếng Việt xem nào! Nếu không tôi không cho đi.

- Con muốn đi đái!

Ông thầy bật cười ngặt nghẽo làm Hà ngơ ngác nhưng nhịn không nổi.

Nó vụt chạy đi. Lúc trở vào phòng học vẫn thấy thầy ôm bụng cười khùng
khục.

- Tại sao anh cười! - Hà khó chịu hỏi bằng tiếng Pháp - Lần nào tôi nói

tiếng Việt cũng có người cười hoặc tức giận.

- Sao em lại xưng "con" với anh? Lại còn nói "đi đái", nghe không hợp

với một cô bé đeo kính cận sáng láng.

Bà nội ở phòng bên nghe ồn ào bèn sang giải quyết. Thầy vỡ lẽ, thì ra Hà

chỉ hay gặp người Việt lớn tuổi nên có thói quen xưng "con", với tụi trẻ
đồng trang lứa nó dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau cho nhanh. Còn từ
"đi đái", quả thật hồi bé thỉnh thoảng ba vẫn gọi nó dạy "đi đái" mà! Thầy
biết dạy thế này gay go rất nhiều lần làm gia sư ở Việt Nam. Phải đổi
phương pháp, không nên nóng vội, tốt nhất nên thân thiệt với họ trò "mất
gốc" đã. Thế là anh nói tiếng Pháp với Hà, đề nghị nó hãy tâm sự về mình
để hai người thông hiểu nhau phần nào. Biết nó cũng thật sự muốn giỏi
tiếng Việt để làm vui lòng cả nhà nhưng ba nó tánh cộc cằn chỉ thích lớn
tiếng mỗi khi nó nói sai, anh Hải tội nghiệp cầm tay nó an ủi. Anh nói mình
thông cảm cho hoàn cảnh những đứa trẻ bị hai nền văn hóa xâu xé như Hà.
Anh sẽ hết lòng giúp nó, miễn nó coi anh như một người bạn tốt. Những
ngày hôm sau tình hình khả quan hơn, học trò đã chịu mở miệng nói chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.