HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC - Trang 46

chứ!

- Thôi được! - Tôi đuối lý - Coi như huề!

- Không có huề hay thắng gì ở đây hết. Anh chỉ mong có sự thông cảm ở

hai bên thôi. Em biết là anh có bà con ở Việt Nam nhưng anh không dám về
đó ở mà lại ở nhà em. Cách đây hai năm ba anh về chơi. Ông già nhớ nhà,
nhớ quê nên dành dụm tiền đủ mua vé máy bay là về liền. Bà con xa gần
đông quá, ông già đâu có tiền cho hết nên bị trách là kẹo kéo, là Việt kiều
dỏm. Rồi người ta đến mượn tiền, không phải ít, ai cũng đòi mượn cả ngàn
đô. Làm sao ba anh có. Từ chối thì họ bực bội. Em nghĩ coi có đáng buồn
không?

- Kỳ quá!

- Lần này anh thà không đến thăm bà con, chứ ghé thăm mà không có

tiền cho họ thì họ nói ra nói vô chịu không thấu. Mà nói thiệt, mức sống của
họ còn sung túc hơn gia đình anh bên đó! Sao họ không chịu thông cảm cho
nỗi nhớ quê của Việt kiều, cứ thấy mặt là vòi tiền thôi... - Anh Hồ phân bua
- Thì dĩ nhiên cũng có người này người khác!

- Dạ... dạ... - Tôi cười cười - Em hiểu!

- Còn nhiều chuyện khác nữa nhưng anh không cần kể hoài. Hy vọng em

đừng giận, đừng ghét anh nữa!

- Dạ! - Tôi hơi ngượng - Em ghét anh hồi nào?

- Không có thật sao?

- Thì... cũng có ghét! - Tôi lí nhí - nhưng mà ghét Việt kiều nói chung

chứ... không có ghét anh Hồ!

Mẹ tôi lại lú mặt ra, nghiêm nghị ra dấu bảo tôi đừng gây sự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.