Lâm Thiệu lập tức kêu lên.
- Đến trưa ta còn có hẹn với người khác, không thể tiếp Tống thiếu ngươi
lâu như vậy được.
Tốt xấu gì thì hôm nay cũng là ngày Lăng Vân học phủ khảo hạch, để
tâm vào khảo hạch không làm, lại chạy đến đây chơi 6 giờ trò chơi trước?
Loại chuyện như này, coi như Lâm Thiệu muốn cho Tống Thanh Phong
chút mặt mũi cũng phải suy nghĩ một chút.
- Được, được.
Hứa Lạc mở miệng nói:
- Ngay cả tiền Tống thiếu cũng đã trả, chúng ta không thể không cho
Tống thiếu chút mặt mũi, chúng ta chơi thử xem cái tiền này tiêu có đáng
hay không! Đáng, vậy thì không có gì, nhưng nếu như là không đáng....
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Khải nói:
- Vậy đừng trách mấy người chúng ta không cho Tống huynh mặt mũi!
- Nếu như các ngươi cảm thấy không đáng, đem cửa hàng ta đập cũng
không sao.
Phương Khải mở miệng, tỏ ra vẻ rất tự tin.
- Chính ngươi nói đấy!
Nghe được câu này của Phương Khải, cuối cùng hai người cũng an phận.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Thanh Phong, hai người đều tiến vào
game.