HẸN HÒ NƯỚC MỸ - Trang 44

Mãi mãi, bác nhớ đến ánh mắt của bà mẹ nhìn bác lần cuối, khi tiễn bác

đi làm ăn xa. Ánh mắt như nhắn gửi rằng con nhớ về bên mẹ nhé, mẹ đợi
con.

Mãi mãi, bác nhớ đến sự cô đơn của mẹ bên giường bệnh.
Và dù cho bây giờ có nhà để ở nhưng bác vẫn ra công viên, nhập vào đội

ngũ những người vô gia cư. Bác muốn tự mình trải nghiệm cảm giác đơn
độc là thế nào.

Bác thực sự rất ân hận.
Nghe xong, mình thương bác lắm. Mình cứ ngồi yên mãi. Rồi mình

khuyên bác nên trở về nhà. Có thể bật bếp, pha một cốc cà phê nóng. Biết
đâu, ở nơi xa mẹ bác lại vui hơn.

Bác không nói gì. Buổi chiều trôi đi chầm chậm.
Và giây phút đó, mình mới hiểu, trong trái tim của mỗi người, hình ảnh

người mẹ thiêng liêng và cao đẹp đến nhường nào.

Dù là người đàn ông bôn ba góc biển chân trời, nhưng vẫn luôn thấy

mình nhỏ bé và mềm yếu khi nghĩ về mẹ mình.

Dù đã từng trải qua muôn vàn sóng gió nhưng vẫn nhớ về mẹ với nỗi

niềm ân hận khôn nguôi.

Như bác ngồi cạnh mình đây, trong một buổi chiều đầy gió lạnh...
Cũng có những lần tham gia hoạt động cộng đồng vui lắm. Ví như đi đến

trại huấn luyện chó.

Bọn mình sẽ phải làm công việc giúp cho các chú chó có thể rèn luyện

nghiệp vụ tìm kiếm của chúng. Đó là sẽ phải bỏ lại áo khoác hoặc một đồ
dùng gì đó và nhiệm vụ là phải chạy đi thật xa để con chó, sau khi ngửi mùi
của mình sẽ chạy đi tìm.

Ôi nghe vui vậy mà mệt đứt hơi.
Vì quãng đường cần chạy càng xa càng tốt.
Lại cần phải chạy thật vòng vèo, qua nhiều chướng ngại vật.
Mà những chú chó đó sao khôn khủng khiếp. Chẳng khi nào chúng

không tìm ra mình. Mình cứ vừa nấp một lúc đã thấy chúng hùng hục chạy
đến. Vui không tả nổi.

Cả một ngày chúng mình chạy nhảy, bò trườn, mồ hôi lấm lem bê bết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.