HẸN MÁU - Trang 238

Tôi thở hổn hển, toàn thân khao khát anh. Chỉ còn tâm trí tôi là kiểm

soát được, tạm thời là thế. Chúa ơi, tôi làm gì thế? Đây không phải Dimitri
mà mày biết. Không phải anh ấy. Tôi đang hôn một con quái vật. Nhưng cơ
thể tôi không dám chắc.

“Không,” tôi thì thào, ngạc nhiên thấy mình đáng thương. “Không.

Chúng ta không thể làm thế này.”

“Em chắc chứ?” Dimitri hỏi. Tay anh vẫn lùa trong tóc tôi, và mạnh

mẽ xoay đầu tôi lại đối mặt anh. “Em vẫn không bận tâm mà. Mọi thứ sẽ
vẫn như trước... như trong túp lều... Lúc đó rõ ràng em muốn...”

Túp lều...
“Không,” tôi lặp lại. “Em không muốn.”
Anh chạm môi vào má tôi và nhẹ nhàng hôn xuống cổ tôi. Một lần

nữa, tôi thấy khao khát anh, tôi căm ghét bản thân yếu đuối của mình.

“Thế này thì sao?” anh hỏi, gần như thì thầm. “Em muốn thế này

chứ?”

“Thế...”
Đột ngột, một vết đâm sắc nhọn của răng nanh nhói trên da tôi khi

miệng Dimitri chạm vào nơi cổ. Trong khoảnh khắc, tôi đau đớn. Đau và
kinh khủng.

Rồi cơn đau biến mất. Một luồng sung sướng và vui tươi ùa vào trong

tôi. Thật dễ chịu. Tôi chưa từng cảm thấy tuyệt diệu như thế.

Nó khiến tôi nhớ lại lúc Lissa uống máu tôi. Lúc đó cũng tuyệt, nhưng

lần này... lần này tuyệt hơn mười lần. Trăm lần. Cảm giác từ vết cắn của
Strigoi mạnh hơn của Moroi nhiều lần. Giống như lần đầu được yêu, chìm
trong cảm giác vui tươi say đắm.

Khi anh dừng lại, dường như mọi điều hạnh phúc tuyệt diệu trên đời

biến mất. Anh lấy tay lau miệng, và tôi tròn mắt nhìn anh. Bản năng gốc
của tôi định hỏi sao anh dừng lại, nhưng rồi, tôi cố đấu tranh với cơn mê
màng ngây ngất mà vết cắn của anh mang đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.