HẸN MÁU - Trang 256

nhỉ? Tôi muốn câu trả lời như thế nào chứ? Có gì quan trọng đâu? Anh
muốn tôi. Thế là đủ.

Ý nghĩ đó cùng làn sóng endorphin bao trùm tôi khi tôi nằm trên đi

văng, và tôi thấy mình buồn ngủ. Đi về giường có vẻ khá vất vả, nên tôi
nằm nguyên đó đón chờ giấc ngủ.

Và, không ngờ, tôi thấy mình trong giấc mơ của Adrian.
Tôi đã bỏ cuộc với anh. Sau những nỗ lực bỏ trốn tuyệt vọng trong

khu nhà, tôi đã tự thuyết phục mình rằng Adrian sẽ không quay lại nữa,
rằng tôi đã xua đuổi anh vĩnh viễn. Vậy mà anh ở đây, đứng trước mặt tôi -
ồ, trong giấc mơ này. Bình thường chúng tôi ở trong một khu rừng hay
vườn cây, nhưng hôm nay chúng tôi đứng tại nơi lần đầu gặp mặt, cánh
cổng vòm ở khu trượt tuyết Idaho. Mặt trời tỏa sáng, và các dãy núi trải dài
xung quanh.

Tôi cười tươi. “Adrian!”
Tôi không nghĩ đã từng thấy anh ngạc nhiên đến thế. Trước kia tôi vẫn

đối xử tệ với anh, vì vậy tôi hiểu cảm giác của anh lúc này.

“Chào, Rose,” anh đáp. Giọng anh có vẻ không tin tưởng lắm, như

đang lo tôi giở trò.

“Hôm nay trông anh tuyệt lắm,” tôi bảo anh. Anh mặc quần jeans đen

và chiếc áo sơ mi in màu xanh biển rất hợp với màu mắt. Nhưng đôi mắt đó
trông mệt mỏi. Ủ rũ. Thật kì lạ. Trong những giấc mơ như thế này, anh có
thể định hình thế giới và cả ngoại hình của chúng tôi theo ý muốn một cách
dễ dàng. Anh có thể trông rất hoàn hảo, nhưng lần này có vẻ mệt mỏi rất
thật.

“Em cũng vậy.” Giọng anh vẫn đề phòng trong lúc anh nhìn tôi từ đầu

tới chân. Tôi vẫn mặc chiếc váy hai dây, tóc thả xuống, dây chuyền saphire
đeo trên cổ. “Trông giống những thứ anh khoác lên cho em. Em ngủ trong
bộ đồ này à?”

“Phải.” Tôi vuốt váy, thấy nó thật đẹp. Không biết Dimitri có thích nó

không. Anh không nói rõ, nhưng vẫn luôn khen tôi đẹp. “Em không nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.