HẸN MÁU - Trang 267

Hai mươi hai

TÔI KHÔNG HAY KHÓC. Và tôi ghét mình khóc. Lần cuối cùng tôi

làm thế trước mặt Dimitri, anh liền vòng tay ôm lấy tôi. Lần này, tất cả
những gì tôi nhận được là cái nhìn giận dữ và lạnh lùng.

“Tất cả là lỗi tại em!” anh quát, nắm tay giận dữ.
Tôi co rúm người lại, mắt mở to. “Nhưng hắn... tấn công em...”
“Phải. Và Inna nữa. Một con người! Em để một con người tấn công

mình.” Anh không thể kìm được sự nhạo báng trong lời nói. “Em quá yếu.
Em không đủ sức tự bảo vệ, vì em không chịu thức tỉnh!”

Giọng anh nghe đáng sợ, và cái nhìn của anh... khiến tôi sợ hơn cái

nhìn của Nathan. Anh với tay xuống kéo tôi đứng dậy.

“Nếu em bị giết, thì đó là lỗi của em,” anh nói. Ngón tay anh bấm sâu

vào cổ tay và anh lắc người tôi. “Em có cơ hội được bất tử và có sức mạnh
siêu nhiên! Thế mà em mù quáng không chịu nhận ra.”

Tôi nuốt nước mắt vào trong và dụi mắt. Rõ ràng tôi đang phá hỏng

lớp trang điểm mình dày công tô vẽ.

Tim tôi như muốn nổ tung trong lồng ngực, tôi quá sợ hãi. Tôi nghĩ

chỉ bị Nathan - chứ không phải Dimitri - giận dữ và đe dọa.

Mày quên anh ấy là Strigoi rồi, có điều gì đó trong tôi thì thầm.
Tôi đã không bị cắn đủ lâu để có adrenaline dâng lên nhắc nhở rằng

giọng nói chỉ trích trong mình đang lên tiếng rõ ràng hơn lúc nào hết.
Dimitri nói tôi yếu đuối vì không phải là một Strigoi, nhưng còn có nhiều lí
do hơn thế. Tôi yếu và bị Nathan cùng Inna đánh bại bởi tôi là một con
nghiện, vì tôi đang sống cuộc sống mơ màng, nó đã chiếm lĩnh cơ thể và
tâm trí tôi. Ý nghĩ đó khiến tôi giật mình, không dám tiếp tục nghĩ về nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.