HẸN MÁU - Trang 272

“Hai ngày?”
“Là tới hạn cuối của Galina. Bà ta chỉ cho chúng ta chừng ấy. Rồi anh

sẽ quyết định giúp em.”

“Anh sẽ thức tỉnh em?” Tôi không rõ cái chết có còn được cân nhắc

nữa không.

“Phải. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta không phải đi đến mức ấy.” Anh ra

khỏi giường và đứng dậy. Anh dừng lại một chút rồi thò tay vào túi.

“À, anh mang cái này cho em.”
Anh đưa tôi chiếc vòng tay khảm ngọc mắt mèo và kim cương, như

thể nó chỉ là chuyện vặt. Chiếc vòng tay đẹp mê hồn, mỗi viên ngọc mắt
mèo sáng lên hàng triệu màu sắc. “Ồ. Nó... đẹp quá.” Tôi đeo vào cổ tay,
không hiểu sao, những món quà thế này không còn ý nghĩa gì nữa.

Với cái nhìn thỏa mãn, Dimitri cúi xuống hôn lên trán tôi. Anh ra cửa

và để tôi nằm trên giường, cố tìm cách nghĩ về bất cứ thứ gì khác ngoài ước
mong anh quay lại cắn tôi.

Cả ngày hôm đó đầy đau khổ.
Tôi vẫn đọc sách về những con nghiện, về khoảng thời gian khó khăn

họ gặp phải khi tránh xa rượu cồn hay các thứ thuốc phi pháp. Tôi đã từng
chứng kiến một người cung gấp gần như phát điên vì bị gạt khỏi danh sách
phục vụ. Ông đã quá già, và nếu tiếp tục cho Moroi máu sẽ nguy hại tới sức
khỏe. Tôi ngạc nhiên nhìn ông cầu xin được ở lại, thề thốt không sợ sự
nguy hại đó. Dù biết ông nghiện, tôi cũng không hiểu tại sao ông sẵn sàng
liều mạng như thế. Giờ tôi đã hiểu.

Trong những giờ sau đó, tôi liều mạng để được cắn. Thật nực cười vì

nếu tôi thực sự cho Dimitri cắn, tôi sẽ đẩy mình vào nguy hiểm chết người.
Tôi tin chắc tâm trí mơ màng sẽ khiến tôi chấp thuận đề nghị của anh.
Nhưng mỗi giây đau khổ vì thiếu endorphin qua đi, tôi lại càng tỉnh táo
hơn. Phải, tôi còn chưa thoát khỏi cơn mơ màng do endorphin của ma cà
rồng. Khi bị bắt ở Spokane, Eddie cũng bị biến thành nguồn cung cấp máu
cho Strigoi, và mất nhiều ngày cậu ta mới hồi phục hoàn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.