HẸN MÁU - Trang 271

Anh lùi lại nhìn tôi, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Thấy anh không

phản ứng gì, tôi bắt đầu nói.

“Em không thấy khỏe... em đau. Em sợ mất máu, dù em rất muốn...”

Dimitri luôn nói tôi không thể dối anh, nhưng tôi phải thử. Tôi cố diễn vẻ
mặt đam mê và ngây thơ. “Em rất muốn... Em muốn cảm nhận vết cắn...
nhưng em muốn nghỉ đã, khỏe lên đã...”

“Để anh thức tỉnh em, và em sẽ lại mạnh mẽ.”
“Em biết,” tôi vẫn cố giữ cho giọng nói hơi hoảng loạn. Tôi quay đi, hi

vọng tăng thêm sự bối rối. Được, trong hoàn cảnh hiện giờ, giả vờ bối rối
chẳng khó gì. “Vả lại em cũng bắt đầu nghĩ...

Tôi nghe thấy tiếng thở thật nhanh. “Bắt đầu nghĩ gì?”
Tôi quay lại phía anh, hi vọng mình sẽ thuyết phục được anh rằng tôi

đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện biến đổi. “Em bắt đầu nghĩ không muốn
yếu đuối nữa.”

Gương mặt Dimitri cho thấy anh tin tôi. Dù sao phần cuối cũng không

phải là một lời nói dối. Tôi không muốn yếu đuối nữa.

“Xin anh... em chỉ muốn nghỉ. Em muốn nghĩ thêm một thời gian nữa

thôi.”

Đã tới giây phút nặng nề này. Sự thực là, tôi không nói dối anh. Tôi

đang tự dối mình. Vì sao? Vì tôi muốn được cắn. Rất muốn. Đã lâu tôi
không được tận hưởng, và cơ thể tôi gào thét đòi hỏi. Tôi cần endorphin,
cần hơn không khí hay thức ăn. Thế nhưng, chỉ trong một ngày vắng nó, tôi
đã có được chút ít tỉnh táo. Một phần trong tôi không muốn gì hơn sự phiêu
diêu, không quan tâm tới sự minh mẫn của tâm trí, dù vậy, trong tiềm thức,
tôi vẫn biết mình phải cố gắng, muốn thế tôi phải tách mình khỏi thứ vẫn
thèm khát.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Dimitri gật đầu đứng dậy. Anh xem lời nói

của tôi như một bước ngoặt và đang trên ngưỡng chấp nhận. “Vậy em nghỉ
đi,” anh nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Nhưng Rose... chúng ta chỉ có
hai ngày thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.