HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 298

22

Trong lúc Lâm Tinh, Ngô Hiểu và hai nhân viên cảnh sát ngồi trong phòng
họp của văn phòng Tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh thì ông Thiên, ông
Tường, ông Công ngồi ở quán trà tầng thượng khách sạn Khách Quý, bắt
đầu bữa ăn sáng nhạt nhẽo, không chút hào hứng. Ngồi đây có thể cúi nhìn
dòng xe cuồn cuộn trên đường Trường An, thu vào ánh mắt toàn cảnh
Thiên An Môn và Tử Cấm thành vàng son rực rõ trong sương sớm. Nhưng
lúc này không ai còn lòng dạ nào để tâm đến cảnh hùng vĩ nên thơ của Bắc
Kinh mấy trăm năm, món ăn dọn lên bàn tuy rất ngon cũng không ai muốn
ăn.

Tiếng nói của ông Thiên trong ngọn gió mang hơi mưa tuy rõ ràng nhưng
nghe rất buồn bã. Song ông vẫn giữ được cái vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng vốn
có.

“Anh Công, chuyện này không thể giấu nổi. Cô Tinh đã nói cho cháu Hiểu
biết rồi, cô ấy sẽ không giữ kín cho chúng ta đâu.”

Ông Công ngồi ngây như tượng gỗ. Ông Tường cúi đầu rít thuốc, làn khói
xanh bên khóe miệng kinh hoàng bối rối tản ra nhanh chóng không để lại
dấu tích dưới bầu trời. Ông ngước lên, hỏi:

“Anh Công, hôm qua bảo anh đi tìm một công ty du lịch nước ngoài, anh
đã tìm chưa?”

Giọng ông Công run run: “Chưa, tôi chưa nói với nhà tôi. Nhà tôi đi công
tác hôm nay mới về.”

Ông Thiên không thể hiểu nổi tại sao ông Công lại hồ đồ đến mức này. Ông
ngước lên, giọng bực bội: “Anh còn chờ gì nữa? Chuyện này làm sao nói
cho người nhà anh biết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.