HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 326

24

Ngô Hiểu mất tích!

Anh xa Lâm Tinh, xa ban nhạc Thiên Đường, xa ngõ Dương Châu và biệt
thự Kinh Tây. Có thể, đêm đầu tiên ra khỏi tòa án, anh đã rời Bắc Kinh,
không biết đi đâu, về đâu, từ đấy không một dấu vết. Ra đi thật buồn, cũng
thật tàn nhẫn.

Sau hôm Ngô Hiểu mất tích, Lâm Tinh thanh toán toàn bộ viện phí với
bệnh viện Hữu Nghị, dọn về nhà. Chỉ có nhà, căn nhà nhỏ của cuộc tân hôn
mới có thể là cộng sự che chở cho nỗi đau khổ phải gánh chịu. Bởi ở đây
còn lưu lại tiếng cười và hơi thở của Ngô Hiểu. Mỗi một đồ vật đều vẫn
nguyên như khi anh còn ở đây, khiến có cảm giác như chưa có gì xảy ra.
Mọi đồ vật đều thấm đẫm và trĩu nặng bao nhiêu tình cảm không thể nào
quên, khiến Lâm Tinh tin rằng sẽ có một ngày Ngô Hiểu bị nỗi nhớ da diết
đưa anh trở về. Hai người đã có những ngày sống chết dựa vào nhau.

Mấy hôm đầu, hầu như Lâm Tinh không ra khỏi cửa, thảng hoặc mới đi
mua gì đó, lúc về tâm trạng lại thảng thốt, hồi hộp, không biết Ngô Hiểu có
về trong khoảnh khắc cô ra phố. Tiếng chân bước trên cầu thang mỗi ngày
vẫn đều đặn, hết lần này đến lần khác giày vò thần kinh cô. Thậm chí
không thể chịu đựng nổi, cô ngẩn ngơ ra đứng đầu ngõ Dương Châu ngóng
nhìn, lúc nào cũng ảo tưởng trong đám người lô xô kia bỗng xuất hiện hình
bóng anh. Tối nào cô cũng đến bar Thiên Đường, bar Ánh Trăng, bar Chim
Vành Khuyên và cả khu Tam Lí Đồn, đường Học viện, và những bar,
những phòng trà ca nhạc, những hộp đêm lớn nhỏ khắp phố, khắp ngõ kinh
thành Bắc Kinh, miễn là những nơi không thu vé vào cửa cô đều đến, mong
bỗng nhiên nghe thấy tiếng saxophone... Nhưng lần nào cô cũng ôm mối
thất vọng trở về. Ngô Hiểu ra đi, thành phố này không còn tiếng saxo,
không còn nghe thấy những âm thanh khàn khàn buồn thương, rung động
lòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.