nhiệm hình sự. Bọn tôi đã bói, mệnh cậu ta rất tốt, bất luận có gặp tai họa gì
thì cũng tránh khỏi.”
Lâm Tinh chưa nghe hiểu: “Miễn trách nhiệm hình sự?”
Người chơi dương cầm nói: “Cậu ta chỉ giúp bố mua vé máy bay thôi. Cậu
Hiểu vốn rất coi trọng tình cảm với mọi người. Tất nhiên không nguyên tắc
như cô. Có thể đấy là chỗ khác giữa những người chơi nhạc chúng tôi và
người làm báo của cô.”
Lâm Tinh biết anh ta nói với ý gì. Toàn ban nhạc Thiên Đường, gồm cả
Ngô Hiểu đều coi cô là người tố cáo bí mật, cho rằng cô đã bán rẻ bố chồng
và chồng. Xét về mặt công lý, không ai có thể nói được gì, nhưng về tình
cảm riêng tư, không ai có thể chấp nhận nổi. Nhưng Lâm Tinh không muốn
giải thích, không muốn nói thêm điều gì. Người chơi dương cầm đóng sầm
cửa xe, hai tay cô vội nắm lấy anh đang định bỏ đi, hỏi thật to:
“Vậy anh ấy lúc nào được tha?”
Người chơi dương cầm nói: “Đã thả rồi.”
“Hả? Anh ấy bây giờ ở đâu?”
“Cậu ấy bảo về nhà, nếu muốn gặp thì về nhà.”
Lâm Tinh buông người chơi dương cầm. Cô chạy như điên ra giữa đường
chặn taxi. Mùa hè nóng bức đã qua, ngày ngắn lại. Cô về đến ngõ Dương
Châu thì trời đã gần tối. Đầu thu trời có phần mát mẻ, nhưng không khí nói
chung vẫn là mùa hè. Lâm Tinh hổn hển chạy lên lầu, mở cửa ra, lòng đã
nguội lạnh, vì nhà vẫn không bật đèn, không một tiếng động. Cô bật đèn,
đầu tiên vào phòng ngủ với tia hy vọng cuối cùng, nhưng cái giường trống
trải. Lại nhìn vào bếp và nhà vệ sinh, thậm chí nhìn cả ra ban công đầy bụi,
khẳng định không có Ngô Hiểu. Cô mở tủ áo quần, lôi ngăn kéo bàn, muốn
phân tích xem Ngô Hiểu về đã lấy thứ gì đi rồi. Áo quần Ngô Hiểu trong tủ,