HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 323

Trả lời: “Hôm sau chúng tôi đi tìm bố anh ấy, nhưng không gặp...”

Lâm Tinh muốn đứng dậy, hét to: “Không phải như thế!”. Nhưng cô không
hét lên nổi vì cô và viên cảnh sát lớn tuổi đối thoại với nhau như thế. Đầu
óc cô ù lên, hai chân không đứng vững. Cô thư ký chưa đọc xong, đầu cô
gục xuống, đụng vào tựa ghế phía trước, “bình” một tiếng, vậy là cô không
còn biết gì.

Tỉnh lại cô thấy mình trên lưng một người lạ. Người này mặc đồng phục
cảnh sát pháp đình. Anh ta cõng cô ra khỏi tòa, gọi ô tô, đưa cô đến một
bệnh viện gần nhất, tiêm, chuyền dịch cho cô. Bác sĩ hỏi cô thấy thế nào, có
cảm giác gì không, đau ở đâu... Hai mắt cô nước mắt tuôn rơi, không nói
câu nào.

Chuyền xong dịch, cô tỉnh hẳn, đòi đi, nhưng trong người không có đồng
nào. Người của bệnh viện bảo cô gọi điện cho người thân đem tiền đến. Cô
nghĩ hồi lâu, gọi cho người chơi dương cầm của ban nhạc Thiên Đường.

Người chơi dương cầm đến, nộp tiền thuốc cho cô. Hai người đứng trước
cửa bệnh viện. Người chơi dương cầm lại đưa cho cô năm chục đồng, nói:
“Cô đang nằm bệnh viện Hữu Nghị, cô gọi xe một mình về đấy nhé.”

Nói xong, anh gọi taxi, đưa cô lên xe. Khi anh đóng cửa xe, Lâm Tinh gọi
to: “Anh Hai!”

Người chơi dương cầm vẫn ngồi trong xe nhìn cô.

Cô hỏi: “Tòa tuyên thế nào?”

Người chơi dương cầm không lạnh lùng, không nhiệt tình, nói: “Cô đã khai
với cảnh sát rõ như vậy rồi, cậu ta không thể thoát khỏi tội danh ấy.”

Lâm Tinh tỏ ra xấu hổ, hỏi tiếp: “Kết án mấy năm?”

Người chơi dương cầm dừng lại chốc lát mới nói: “Tuyên cậu ta cấu thành
tội danh bao che tội phạm, nhưng tình tiết tương đối nhẹ, được miễn trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.