HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 128

không biết đã bao nhiêu ngày bặt vô âm tín, tiếp theo lại nghĩ đến người vợ
quá cố, nghĩ đến một đời lặn lội, để đến ngày nay phải nếm vị vợ con mỗi
người một ngả, khiến lòng xót xa muốn rơi nước mắt. Buổi sáng dậy, ông
nhờ người tìm giúp cậu con trai. Buổi trưa nhận được tin không vui, cô
phóng viên xinh đẹp kia đã đưa con trai ông đi khỏi nơi ở cũ, không biết
đến tận nơi nào.

Ông định bảo con trai đừng lẩn tránh nữa, đừng giận bố nữa. Mấy việc
trước đây con làm tùy hứng, gồm cả việc bỏ học đại học đi thổi cái kèn
saxophone, chuyện hiện nay yêu một cô gái không hợp ý gia đình, làm bố
tuy phản đối nhưng cũng không có cách nào, con đừng nên tránh mặt bố.
Nhưng nghe ông Công báo cáo lại tình hình, lập tức ông do dự với thái độ
định bày tỏ với con trai.

Ông Công nói: “Anh Thiên, cái cô gái kia bị bệnh thận rất nặng, phải lọc
máu. Đấy là triệu chứng ban đầu của bệnh nhiễm độc nước tiểu. Cái bệnh
ấy kéo dài không biết bao nhiêu năm mà kể. Anh Thiên, nếu không tin anh
có thể hỏi bác sĩ.”

Mặt ông Thiên biến sắc. Ông là con người theo chủ nghĩa duy vật. Khi con
người già đi, ý nghĩ chân thành nhất, tự nhiên nhất trong lòng lại không
muốn đoạn tuyệt với con cái. Nếu đến đời ông tuyệt căn, hình như không
biết nói sao với các bậc tiền nhân của họ Ngô, với người vợ, chừng như
kiếp trước mình có điều nghiệp chướng gì đây.

Ông Công thấy sắc mặt ông Thiên tái dại nên không nói tiếp nữa, nhưng lộ
vẻ không vui. Ông Thiên hỏi: “Còn gì nữa không?” Ông Công ngập ngừng.
Ông Thiên lớn tiếng, ông mới nói tiếp: “Anh Thiên, cái cô gái kia bám lấy
cậu Hiểu, sẽ làm hỏng cậu ấy mất, với lại tiếng đồn cũng không lấy gì làm
hay ho.”

Ông Thiên sững sờ: “Đồn gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.