HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 374

Một lần nữa Lâm Tinh cắt ngang lời luật sư: “Từ lâu chúng tôi đã có thỏa
thuận khác. Tôi với anh ấy ngay từ ngày đầu đã quyết tâm tôn trọng đính
ước đôi bên rồi.”

Vị luật sư bỏ kính xuống lau, rồi rất hứng thú, chớp chớp cặp mắt không
còn sáng lắm, muốn hỏi lại cho rõ:

“Đính ước gì vậy?”

Ánh mắt Lâm Tinh nhìn sang một phía, bỗng dừng lại nơi bức ảnh chụp
chung hai người treo trên tường. Trên bức ảnh ấy hai người cười rất ngây
thơ. Cái cười giống nhau đã nói rõ nội dung đính ước:

“Yêu nhau, không chút đòi hỏi.”

Vị luật sự không còn hiếu kì, không rõ ông cảm động hay kinh ngạc, vẻ
mặt có phần nghiêm túc. Lâm Tinh lại nói: “Ông có biết tại sao anh ấy
thích chơi bản nhạc tang lễ không? Đấy cũng là hẹn ước của chúng tôi:
không cầu sinh ra cùng một ngày, chỉ mong chết cùng một giờ. Chúng tôi
hẹn ước nơi thiên đường một trăm năm sau. Chúng tôi đều là những con
người lương thiện, ngay thật, chúng tôi không xuống địa ngục.”

Vị luật sư lặng lẽ như đang lắng nghe một câu cách ngôn sáng thế, cho đến
khi Lâm Tinh nói: “Ông viết cho tôi một giấy biên nhận.” Lúc này ông mới
bừng tỉnh, vội cúi xuống tìm giấy bút trong cặp, sau đấy nhìn Lâm Tinh mở
phong bì, ông hỏi:

“Tất cả bao nhiêu?”

Cô mở từng cuốn sổ gửi tiền, bình tĩnh nói: “Cuốn này, chín trăm chín
mươi ngàn, bảy cuốn kia mỗi cuốn một triệu. Ông đếm lại đi, tất cả là bảy
triệu chín trăm chín mươi ngàn chẵn.”

Vị luật sư ngỡ mình nghe nhầm, bối rối đeo kính lên, nhìn kỹ, sau đấy
ngước lên, không dám ghi. Ông ta trố mắt kinh ngạc: “Bao nhiêu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.