HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 373

Lâm Tinh không xem, cứ thế ký tên mình lên bản thỏa thuận. Cô ghi vào
đấy hai chữ Lâm Tinh thật to, to đến độ không hợp quy tắc. Cô muốn Ngô
Hiểu trông thấy hai chữ ấy, đấy là cái tên mà anh đã từng yêu. Nước mắt cô
nhỏ xuống bản thỏa thuận. Viết xong nét bút cuối cùng, cô biết đấy là dấu
chấm hết cho hạnh phúc đã từng có của cô. Qua bao nhiêu đêm ngày mòn
mỏi đợi chờ, cuối cùng đổi lại tờ giấy ly hôn này đây!

Thỏa thuận ly hôn được làm thành hai bản, cô đều ký. Luật sư nghiệm
chứng xong, ông thu về, cuối cùng hỏi: “Cô còn có điều gì nhờ tôi chuyển
cho anh ấy không?”

Lâm Tinh nói: “Không!”

Vị luật sư nói: “Mấy hôm nữa tôi có thể đến, còn một vài thủ tục sợ rằng
phải phiền đến cô.”

Lâm Tinh nói: “Tôi có một việc phiền ông, anh Hiểu còn một ít tiền vẫn để
ở chỗ tôi. Tiền của bố anh ấy để lại. Ông đưa về cho anh ấy.”

Vị luật sư cười, nói: “Vừa rồi trong thỏa thuận cô ký có ghi rõ, toàn bộ thu
nhập tài sản trong thời gian quan hệ hôn nhân tồn tại của hai vợ chồng,
gồm cả tài sản thu nhập của mỗi bên đều thuộc về cô, cho nên khoản tiền
ấy cô có thể giữ lại.”

Lâm Tinh không suy nghĩ, trả lời: “Ông đem về cho anh ấy. Tôi không cần
khoản tiền này.”

Lâm Tinh đứng dậy vào phòng trong, lấy từ trong tủ ra một phong bì đựng
tám cuốn sổ gửi tiền, đặt trước mặt vị luật sư. Nhưng vị luật sư vẫn một
mực khuyên giải:

“Có phải cô vẫn còn giận anh ấy không? Thật ra không cần thiết, cô cứ giữ
khoản tiền này theo thỏa thuận. Trong xã hội dân sự hiện đại, mọi thỏa
thuận trên thực tế chỉ là đôi bên đương sự cùng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.