- Nói gì vậy chứ? Người Ngọc không có óc thẩm mỹ thì có, mấy bộ đồ
đó thiệt là không có tệ mà - Như Nguyệt liền nói ngay lập tức - Mình không
tin là óc thẩm mỹ của mình và Hân Hân cộng lại có thể kém đến mức như
bạn nghĩ. Đi học thôi.
Như Ngọc cũng không muốn bàn tán thêm về óc thẩm mỹ của Như
Nguyệt nữa, cô lấy túi xách chuẩn bị đi học. Thấy Như Nguyệt xách trên
tay một cái túi đựng bong bóng nước, Như Ngọc tò mò kéo kéo hỏi:
- Xách đi làm gì vậy.
- Trả thù đó mà - Như Nguyệt đáp với vẻ mặt quyết tâm cao độ.
- Nam mô a di đà phật. Mình phải tránh xa chiến trận mới được - Như
Ngọc chấp tay bày tỏ ý niệm - Chúng ta tạm thời xem như chưa từng quen
biết nhau.
- Nói vậy là sao? - Như Nguyệt lườm lườm Như Ngọc.
- Đang tự thương bản thân chứ sao. Hoàng Tuấn bị bầm dập thê thảm
như vậy rồi, mình cũng không muốn nối gót thêm Hoàng Tuấn đâu.
Như Nguyệt đang định nhờ Như Ngọc, nhưng nghe vậy thì mím môi thở
dài nói:
- Thôi quên đi.
Dù sao cô trả thù cái tên khốn đó cũng không nhất thiết phải nhiều
người cùng làm.
Hoàng Tuấn vừa bước vào trường thì nhận được điện thoại của Như
Nguyệt, cậu vội vàng tắt máy. Cậu nhìn điện thoại tự mình lẩm bẩm nói:
- Sáng sớm đã gọi điện thoại rồi, chắc chắn chẳng có gì tốt lành hết. Tắt
điện thoại cho bà tức chết luôn.