- Hóa ra vậy. Mình còn tưởng bạn đến đây...- Hoàng Tuấn vỡ lẽ ra, có
chút xấu hổ nói.
- Tưởng mình đến trêu bạn à. Không có đâu, bạn không đánh lại Viễn
Hinh cũng là chuyện bình thường mà. Mình còn thấy nhiều người to khỏe
hơn bạn còn bị Viễn Hinh đánh một trận bầm dập rất thê thảm nha. Viễn
Hinh hơi nóng tính, hễ chút đánh người thật là quá đáng, nhưng bạn ấy
cũng không xấu lắm đâu.
- Bạn quen với cái tên đó à - Hoàng Tuấn nghi ngờ nhìn Diệp Hân.
- Tụi mình là bạn - Diệp Hân gật đầu xác nhận.
- Sao một cô bạn hiểu chuyện như bạn lại là bạn của tên đó chứ nhỉ -
Hoàng Tuấn nhìn nhìn Diệp Hân nghi ngại nói.
- Giống bạn thôi, người như bạn sao lại là em của Như Nguyệt nhỉ -
Diệp Hân cười vui vẻ đáp trả lời của Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn bất giác bật cười, hai người bỗng trò chuyện vui vẻ hơn.
Như Nguyệt cáu tiết vì Hoàng Tuấn dám ngắt điện thoại của mình, quyết
đi tìm Hoàng Tuấn để trị tôi thì lại thấy Diệp Hân đang cùng Hoàng Tuấn
trò chuyện thì vội vàng núp sang một bên nhìn trộm. Cô cười khoái trí khi
thấy kế hoạch của mình đang từng bước tiến hành thuận lợi.
Ngày hôm qua, ngồi nói chuyện dông dài cả buổi với Diệp Hân, cô giả
vờ than thở thương cho Hoàng Tuấn bị Viễn Hinh đánh. Tất nhiên khi thở
than như vậy, cô đã phóng đại sự việc lên đến trăm lần, diễn tả vết thương
của Hoàng Tuấn đầy thê thảm. Mục đích là khiến cho Diệp Hân có sự đồng
cảm với Hoàng Tuấn, sau đó cô sẽ ra tay kết hợp hai người này lại với nhau,
và cho cái tên Viễn Hinh kia ra rìa.