Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thay đổi nét mặt từ tức giận sang sửng sốt
thì cảm thấy lạ, lại thấy Thiên Phong đứng bật dậy lao đến hộp giấy để gần
đó rút vài tấm giấy, miệng quát:
- Còn nói là không sao?
Thấy Thiên Phong như vậy, Như Nguyệt cũng cảm thấy có chuyện gì
đang xảy ra, còn chưa kịp suy nghĩ thì nhận ra có gì đó rớt xuống tay cô,
nhìn lại thì là một giọt máu. Sao cô lại chảy máu cam nữa, Như Nguyệt cảm
thấy hoang mang, chẳng lẽ cô bị nhún nước thế mà vẫn chẳng xua được cái
nóng hay sao.
- Ngửa đầu lên nhanh lên - Thiên Phong dùng giấy chặn máu mũi cô rồi
ra lệnh, Như Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời.
Thiên Phong thấy Viễn Hinh vẫn đứng đó , trên người không mặc gì
ngoài cái quần bơi, trên đầu vẫn đọng nước, sợ Viễn Hinh bệnh nên nói:
- Ở đây có anh rồi, em mau đi về phòng tắm rửa thay đồ đi kẻo bệnh.
Nghe Thiên Phong nói như vậy thì Như nguyệt giật mình, dường như cô
nhận ra nguyên nhân cô bị chảy máu mũi rồi. Cô đâu phải là sắc nữ, vì sao
nhìn thấy tên này trong chiếc quần bơi lại khiến cô chảy máu mũi như thế
chứ, chỉ nghĩ thôi, Như Nguyệt lại muốn khóc, nhưng Như Nguyệt ngẩng
đầu, nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong.
Dù Thiên Phong đã nói như vậy, thế nhưng như Nguyệt vẫn thấy Viễn
Hinh đứng đó, lại còn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt kỳ lạ. Như
Nguyệt không ngữa đầu lên nữa, đưa tay tự mình giữ lấy khăn giấy rồi nhìn
lại Viễn Hinh với ánh mắt phức tạp. Nghĩ ngợi vài giây, cô liền cúi đầu xem
xét lại mình.
Cô nghĩ cái áo mình thấm nước vào nên có hơi....thế nhưng chính cô
nhìn mình cái áo thì mới biết rằng nó không chỉ hơi mà vô cùng trong suốt