- Giàn ná...em không sao chứ. Mọi chuyện qua rồi, đã ổn rồi, em đừng
sợ nữa - Thiên Phong thấy Như Nguyệt khóc nức nở như vậy thì dỗ ngọt cô
- Em đừng khóc nữa có gì ấm ức cứ nói ra.
Như Nguyệt vẫn vùng ra khỏi tay Thiên Phong, nhanh tay chấm thêm
mấy phần nước bọt lên mặt. Tiếng khóc ấm ức cũng to hơn, cô không tin
lần này cái đồ khốn Quần Lót Rùa này không chết trong tay cô.
Viễn Hinh bực bội thật sự, cậu đến kéo tay Như Nguyệt xoay cô lại, Như
Nguyệt ngẩng đầu mím môi nhìn Viễn Hinh đầy ấm ức, ánh mắt cô khiến
Viễn Hinh sững lại. Viễn Hinh vốn nghĩ như Nguyệt giở trò, nhưng thấy
nước mắt đọng trên mặt cô , lại thấy hai mắt đỏ hoe của cô thì tin cô thật sự
bị sợ hãi mà khóc, trong lòng thấy lúng túng không biết phải làm gì?
- Viễn Hinh...- Thiên Phong thấy thái độ thô lỗ của Viễn Hinh thì quát
lên cảnh cáo cậu không được hành động tùy tiện nữa.
- Thầy ơi, thầy đừng la bạn ấy , kẻo bạn ấy lại trút giận lên em thì khổ -
Như Nguyệt níu tay Thiên Phong khẽ nói, cô trưng ra ánh mắt tội nghiệp
trước mặt Thiên Phong, nhưng xoay mặt đi một chút lại hướng ánh mắt
khiêu khích về phía Viễn Hinh, cô là đang muốn chọc cho tên khốn này tức
hộc máu chết đi, để xem hắn dám ra tay đánh cô trước mặt anh trai hắn hay
không?
Viễn Hinh sau vài giây chết sững thì tức giận trước ánh mắt khiêu khích
cùng lời nói giậu đổ bìm leo của Như Nguyệt.
- Anh đừng nghe lời nhỏ Cận thị này nói, nhỏ không sao đâu, nhỏ này
giỏi nhất là giả vờ....Anh nhìn xem kìa...
Viễn Hinh vừa nói xong thì há hốc miệng ra, không thể nói tiếp khi nhìn
Như Nguyệt.