HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 57

Thật sự cậu không ngờ cái bề ngoài mà cậu tốn công tốn sức dày công

chuẩn bị, thế mà lại bị hủy hoại trong phút chốc như thế.

- Á...- Như Ngọc kêu lên một tiếng rồi lấy tay che miệng kìm tiếng hét

cùng sự kinh ngạc của mình.

Như Nguyệt cũng giật mình, ho sặc sụa mấy cái , lấy tay vỗ ngực cố

nuốt xuống cơn khó chịu từ mũi. Sau đó nhìn nạn nhân của mình định lên
tiếng xin lỗi nhưng miệng mở ra thì giữ nguyên luôn. Bởi vì cái bộ dạng ướt
như chuột lột của nạn nhân trước mặt thật sự giống với nạn nhân trong tolet
của cô. Như Ngọc dường như cũng nhận ra người trước mặt, cô bạn nhẹ
nhàng dùng ngón tay chọt chọt vào eo của Như Nguyệt ra hiệu.

Viễn Hinh giận run cả người, cậu nhắm mắt để cho thứ nước kia không

chảy vào mắt mình, mò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay được ủi phẳng phiu
lau mặt mình. Sau đó quay mặt muốn nhìn xem kẻ nào to gan đến mức dám
động đến râu hùm như thế.

Như nguyệt nhớ lại bộ dạng thảm thương của tên khốn dê xồm tên

Hoàng kia, bộ dạng thật sự rất thê thảm, bầm dập tả tơi đến chẳng còn hình
dạng người. Mặc dù có câu:" Con trai đánh con gái là hèn" nhưng mà trên
đời này toàn là một lũ hèn, đàn ông đúng chất thì : Một là đã già hết, hai là
chưa sinh ra, ba là chết không còn một móng. Cô nhất định sẽ bị bầm dập
như thế.

Cho nên hạ sách cuối cùng nảy sinh trong đầu Như Nguyệt là :" Thà ta

phụ người, còn hơn để người phụ ta" cho nên trước khi nạn nhân trước mặt
của cô quay sang truy vấn cô, cô đã nhanh chân nhanh tay đẩy đứa em trai
dễ thương đang đứng chề môi bên cạnh vì sự việc xảy ra vào thẳng người
nạn nhân của mình, chuẩn bị co giò chạy trốn.

Viễn Hinh vừa lau sạch nước trên mặt, hất mái tóc ướt qua một bên, mở

mắt tìm kiếm kẻ khốn nào phun nước lên người cậu thì thấy một gương mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.