HEO MẬP CẬN THỊ VÀ QUẦN CHÍP RÙA - Trang 87

Bẵng đi mấy năm, Như Nguyệt tưởng có thể bình yên sống quảng đời

học sinh bình yên của mình. Nào ngờ, số trời đã định, họ chính là oan gia
của nhau. Đến năm lớp 6, năm cấp 2, Như Nguyệt lại học chung lớp với
Viễn Hinh.

Như Nguyệt vẫn tròn trịa mũn mĩm như thế, nhìn vào là nhận ra cô

chính là heo mập ngay. Còn Viễn Hinh thì khác, từ một thằng nhóc ngỗ
ngáo, trở thành một thằng nhóc ngỗ ngáo hơn. Cái chính là, Viễn Hinh càng
lớn càng đẹp trai, đặc biệt học rất giỏi. Nghe bảo là, Viễn Hinh năm đó là
được tuyển thẳng vào trường cấp 2, lại được chuyển thẳng vào lớp chuyên
mà không phải vất vả thi cử. Trong khi đó, Như Nguyệt phải học bài thi vào
lớp chuyên khá vất vả, dù là chuyện thi tốt nghiệp rất bình thường.

Như Nguyệt cũng chẳng còn nhớ đến cái cậu nhóc tên Viễn Hinh chỉ vì

môt viên bi mà cô bị ghét, rồi sau đó chỉ vì Hân Hân mà cô bị đẩy ngã.

Lúc còn nhỏ, cho là những ganh tỵ trẻ con, có thể bỏ qua.

Nhưng lên lớp 6, suy nghĩ tuy chưa chín chắn, nhưng khác xa một trời

một vực với suy nghĩ của một đứa trẻ con lớp 1.

Khi còn nhỏ, giận gì bảo giận, ghét thì bảo ghét, tất cả đều hiện ra trên

nét mặt. Nhưng 11 tuổi , đã đủ khôn ngoan để che dấu hành động tội lỗi của
mình để không bị mọi người khiển trách. Huống chi Viễn Hinh lại là một
cậu nhóc vừa thông minh, vừa ranh ma.

Như Nguyệt khẽ rùng mình nhớ lại những ngày tháng học chung cấp 2

với Viễn Hinh, cũng may cô chỉ học chung với Viễn Hinh một năm, nếu
không cô sẽ thảm thương đến chừng nào.

Nhớ đến biệt danh "quần lót rùa" mình đã để lại cho Viễn Hinh, Như

Nguyệt không khỏi bật cười lớn khiến Tuấn và Như Ngọc co người ngồi sát
vào nhau run cầm cập. Như Nguyệt dường như đã bị bệnh năng lắm rồi,
vừa thấy trầm mặt buồn rầu đó, giờ lại cười như điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.