HIỆN THỰC MỜ
Đặng Huy Quyền
www.dtv-ebook.com
Nỗi Buồn Đã Mất
Hồi còn thò lò mũi, xịt lên rồi quệt ngay. Tay áo bóng như cánh gián,
những mộng mơ toàn hoàng tử, công chúa, hiệp sĩ gió sương. Lớn lên thì
yêu lúa vàng, yêu làn sương suông lúc thu sang, Những đêm sâu nhẹ gót
giầy vào phố lặng. Thoáng một tấm lưng thon, một mái tóc dài đã cuồng
lên tìm câu tìm chữ. Thích một mình chiêm nghiệm những thương đau.
Thích vơ vẩn cả những gì không thích. Rất thờ ơ với bát cơm manh áo. Thế
rồi bát cơm quắt dần, miếng thịt thì đi xa, từng hạt cơm to như bao gạo đè
nặng trên lưng. Miếng thịt gà đã trở thành kỷ niệm. Những chiếc áo không
còn đúng mùa nữa. Chỉ có nó cho cả tư mùa. Bây giờ cơm trở về cười cả
vung nồi, áo treo đầy mắc trong tủ cao. Nhưng nỗi buồn xưa không trở lại,
không bao giờ trở lại. Những long lanh đã cạn, những thổn thức không về,
ai đã chết một nỗi buồn vương giả.