HIỆN THỰC MỜ
Đặng Huy Quyền
www.dtv-ebook.com
Xơ
Lãng tâm đi mấy ngày. Quả mướp trên giàn đã vàng xuộm. Tiếc quá!
Thôi đành để nó già lấy xơ rửa bát. Bóng câu qua thềm, thấm thoắt thoi
đưa. Da tôi cũng tàn nhang đồi mồi lúc nào không biết. Cái sơ mướp tọa lạc
trên cái trạc ba cây sắn ở cầu rửa. Nó bầu bạn với cái vại, cái chĩnh cạnh
cầu ao. Thỉnh thoảng nhẩy tũm vào chậu rửa mấy cái bát bẩn rồi lại vắt vẻo
thơ ca với gốc xung chum nước. Thôi thì còn gì để xơ xác nữa đâu. Cứ
ngâm vịnh tràn cung mây. Chắc gì chiều nay có bát bẩn đâu mà ngại. Trông
người mà ngẫm đến ta. Cái xơ người này thì biết làm gì với nó bây giờ đây.
Chả nhẽ cũng trèo lên trạc ba cây sắn ngâm thơ, có thơ đâu mà ngâm cơ
chứ. Thôi thì bắt chiếc sơ mướp, không rửa được bát thì chùi vải vậy. Thế
là cái xơ tôi chùi màu lên vải, lúc thì nó chùi ra mặt người, lúc thì nó chùi
ra mặt trời, chùi ra đủ thứ. Thế rồi lại thấm thoắt thoi đưa, chùi mãi rồi
cũng phải mòn. Cái sơ người ở lại trong màu trong nét, Có cả da mồi tóc
bạc, có cả nước mắt mồ hôi. Thế rồi lại bóng câu qua thềm, bức tranh cũ đi,
già đi và cũng biến thành cái sơ tranh, gọi tắt là rẻ rách. Cải rẻ rách đặc biệt
này ai mà dùng để rửa mặt thì đẹp lắm, Để chùi gương thì sáng lắm. Nhất
là để chùi đời thì thôi rồi! Không còn gì phải bàn nữa... Cứ gọi là bóng lòng
lọng. Thật đấy!