HIỆP ĐẦU 0-1 - Trang 90

-À, kiếm chác được.
- Bằng chai lọ?
Cơ-rô-lê-vích cười thương hại:
- Nhờ nguồn lợi lớn hơn với anh tớ!
Ma-nhút chợt nghĩ: “Có thể nó cho mình vay?” Lập tức cậu bé xua đuổi

ý nghĩ đó như vật ghê tởm.”Vay của thằng “chim trĩ” à?”. Nhưng rồi cái ý
kia lại trở lại dẳng dai:”Rồi ta sẽ trả nó khi ta có cơ mà”.

- Này, - Cậu bé lạc giọng, - tớ cần ít tiền, bà cô tớ bị ốm. Cậu có thể cho

tớ mượn?

- Tớ?...- Cơ-rô-lê-vích ngạc nhiên. Rõ ràng nó bị bất ngờ. Nó không ngờ

rằng Pa-ra-gôn, thằng cha kiêu căng ở “Tổ chim câu” lại nhờ nó giúp đỡ.

- Tớ sẽ hoàn lại sau vài ngày.
- Bao nhiêu?
- Mười lăm đồng…- cậu bé lắp bắp, - có thể hơn một ít.
Cơ-rô-lê-vích dốc tiền ra bàn. Nó đếm nhanh.
- Sáu đồng năm hào vài xu, - nó nói lạnh lùng. – Không đủ cho cậu.
Pa-ra-gôn nhìn đống tiền thoáng hi vọng:
- Cậu cứ đưa cho tớ, số còn lại, tớ xoay xở ở nơi khác.
Cơ-rô-lê-vích kéo đống tiền lại:
- Không đủ cho cậu.- Nó nhắc lại.- Chiều nay đến chỗ tớ. Chúng ta xoay

sở sau.

- Bằng cách nào?
- Rô-mếch đưa thêm cho tớ…
- Các cậu chắc phải kiếm chác được khá? Bằng cách nào đấy?
- Buôn bán. Công việc lớn. Ông chủ luôn tạo điều kiện cho có thể chấm

mút.

- Ai cơ?
- Cậu không biết à?
- Không.
- Chủ tịch câu lạc bộ của chúng tớ. Ông ta đã mua cho chúng tớ quần áo

thể thao và cả huấn luyện viên. Đấy là con người độc đáo. Tiền ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.