dừng, thi thoảng bị các gian hàng ven đường thu hút.
Đi được nửa đường, Trương Linh Dật nhận được điện thoại của La Tử
Tuệ, cô nói lớp đã ghé vào một quán cơm nổi tiếng ở gần trường rồi, gọi
anh qua lẹ, Trương Linh Dật đành phải tạm biệt Vương Nghiễm Ninh, đến
quán cơm trước.
Vương Nghiễm Ninh tự cười, cậu lớn lên rất cao ráo điển trai, đi trong
dòng người khiến không ít người phải ngoái đầu. Rất nhiều cô nữ sinh nhỏ
tranh nhau chào hàng với cậu, còn chủ động giảm giá.
“Đây là cái gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh cầm một chiếc hộp gỗ hình
chữ nhật to bằn bàn tay, trên nắp hộp còn khắc mấy chữ “Đại học XX”
“Là hộp đựng danh thiếp ạ.” Cô gái bán hàng thấy một anh chàng đẹp
trai hỏi, đành xấu hổ mà giải thích.
“À.” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, mở nắp ra, chất liệu của chiếc hộp
rất chắc chắn, thoạt nhìn không tệ, hỏi thử giá tiền, cũng không đắt, liền
mua một cái.
Rời gian hàng nhỏ, Vương Nghiễm Ninh lại tiếp tục đi dạo loanh quanh,
đại học F không phải là một trong những trường đại học lớn nhất thành phố
G, vậy mà hôm lại trông lại còn chật chội hơn, bóng người đông đúc ở khắp
mọi nơi, có sinh viên tình nguyện đang theo học tràn đầy nhiệt huyết, cũng
có cựu học sinh đến tuổi trung niên mang vẻ mặt hoài niệm tuổi học trò, cái
vùng đất này đã từng chứng kiến thanh xuân của biết bao người.
Đương nhiên, có cả Vương Nghiễm Ninh.
Mặc dù đã lâu chưa về, thế nhưng một lần nữa đặt chân lên mảnh đất
này, tất cả vẫn còn thân thuộc như thế, vốn chẳng cần nhớ lại những con
đường ngoằn ngoèo phía trước đang dẫn đến đâu, chỉ cần dựa vào cảm giác