“Tôi không ngờ anh lại đến ủng hộ Vương Nghiễm Ninh!” Hứa Quốc
Huy vừa để tay trong túi quần vừa đến cạnh Trương Linh Dật: “Tôi còn
tưởng hai anh như nước với lửa, thật bất ngờ!”
Trương Linh Dật cao hơn, cúi đầu liếc nhìn hắn: “Không có gì, khiến
anh thất vọng rồi.”
Dường như Hứa Quốc Huy không nghe được câu mỉa mai của Trương
Linh Dật, lẩm ba lẩm bẩm: “Còn nhớ hồi đại học, lúc mọi người ai cũng
nghĩ hai anh đối đầu nhau, vậy mà anh giúp Vương Nghiễm Ninh giải vây.”
Hắn mãi mãi nhớ lúc Trương Linh Dật cười chuyện của hắn trên diễn đàn,
cũng chính vì lần ấy mới khiến hắn phải gánh cái danh “Đệ nhất diao của
đại học F” trên lưng, mãi đến trước tốt nghiệp vẫn không thể ngóc đầu lên
làm người.
“Ừm, biết sao giờ, mấy anh chàng đẹp trai luôn giúp đỡ cho người đẹp
và thông minh như mình.” Trương Linh Dật nhún vai, giọng điệu khách sáo
vô cùng, “Nếu anh cũng đẹp trai như Vương Nghiễm Ninh thì tôi sẽ không
ngần ngại mà giúp đỡ ngay thôi.” Trương Linh Dật nói thật, chuyện anh dễ
dàng yêu Vương Nghiễm Ninh như vậy cũng do vẻ bề ngoài của cậu ấy ảnh
hưởng rất nhiều.
Hứa Quốc Huy sầm mặt, toát ra vẻ khinh thường: “Ha ha, thông minh
như mình hả, tôi nhìn thấy nhiều điều hơn anh đấy… Nhưng mà hai người
đúng là đi trước thời đại à nha, trào lưu gì cũng chạy theo, thật khiến thôi
cảm thấy… xem thế là đủ rồi!” Nói đến cuối câu, sắc mặt hắn đã chuyển
sang vẻ cười nhạo chờ xem kịch vui.
Trong lòng Trương Linh Dật lập tức xuất hiện dự cảm không tốt: “Câu
này của anh có ý gì?”
Hứa Quốc Huy cười lạnh: “Dám làm thì dám chịu, Trương Linh Dật, lúc
anh và Vương Nghiễm Ninh làm chuyện xấu, có bao giờ nghĩ đến ngày