rồi rời khỏi nhà ăn.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, đi đến một đoạn đường vắng vẻ, trong nháy mắt
trên người cô đã có thêm một viên thuốc lóng lánh như ngọc to cỡ quả
trứng, thanh âm già nua kia lại vang lên:
"Lập tức ăn vào đi, quá trình cải biến Tiên Thiên tố chất thân thể, cháu
sẽ không nhận thức được. Hơn ba tháng sau, đợi cho đủ một trăm ngày,
cháu hãy bế tử quan một tuần lễ, tĩnh tâm vô niệm, công hiệu của đan dược
sẽ đạt đến mức lớn nhất, ăn ngay đi."
Tô Thi Yên tự nhiên không dám chậm trễ, huống hồ cô cũng biết, chủ
nhân của thanh âm già nua kia sẽ không để cho cô mang đan dược đi. Một
là không an toàn, hai là vì phòng ngừa vạn nhất, phải biết rằng đan dược
này gắn liền với hưng thịnh của gia tộc, một chút tin tức cũng không được
truyền ra ngoài. Chỉ có dòng chính trong gia tộc như cô mới biết được chút
ít, cô cứ nghĩ truyền thuyết chỉ toàn bịa đặt nhưng đến lúc này mới biết đó
là sự thật, sao có thể mang đi nơi khác được chứ?
Tô Thi Yên lập tức phục dụng đan dược, vừa vào miệng nó lập tức hóa
thành một loại chất lỏng như rượu trôi qua cổ rồi xuống tới bụng, trong
chốc lát đã biến mất tăm tích, đến lúc này thanh âm già nua kia mới thở
phào nhẹ nhõm, nói:
"Như vậy, nhiệm vụ của lão già này đã hoàn thành, Tam tiểu thư, gia tộc
chờ đợi tin tốt của cháu, đừng làm cho gia tộc thất vọng đấy."
"Đội ơn gia tộc đã tài bồi."
Tô Thi Yên chắp tay, cúi đầu thật sâu, miệng nói:
"Nhất định sẽ khắc ghi công ơn của Tô gia…"
"… Vạn lần chết cũng không quên!"